Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6574: Tái hiện chí tôn (1)

Hàn Dung bị dọa sợ mất vía, ngoài thân nở rộ linh quang, không có tác dụng gì.

Vô số phù văn màu đen huyền ảo lục tục dán ở trên người Hàn Dung, Hàn Dung khuôn mặt dữ tợn, mặt lộ vẻ thống khổ.

“Chết!”

Thanh niên áo đen quát khẽ một tiếng, thân thể Hàn Dung lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt xuống, hóa thành một bộ thây khô.

Một cái Nguyên Anh diện mạo giống Hàn Dung bay ra khỏi cơ thể, một tòa tháp khổng lồ lóe ra hào quang màu đỏ từ trên trời giáng xuống, phun ra một vầng sáng màu đỏ, bao phủ về phía Nguyên Anh.

Nguyên Anh một hóa ngàn,, một thanh âm nữ tử uyển chuyển vang lên: “Hôm nay chính là ngày chết của ngươi, đừng dựa vào nơi hiểm yếu chống lại nữa.”

Lời này vừa dứt, toàn bộ Nguyên Anh ánh mắt dại ra, bị vầng sáng màu đỏ bao phủ, cuốn vào tòa tháp khổng lồ màu đỏ.

“Đắc thủ rồi! Phu quân, cần đi đuổi giết Đỗ Quyên tiên tử hay không?”

Thiếu phụ váy đỏ nói.

Bọn họ không phải ai khác, chính là Huyền Phù Ma Quân cùng Mộc Oản Oản.

Để ngừa vạn nhất, bọn họ cố ý dùng tiên phù thay đổi dung mạo và khí tức.

“Không cần, Diêm La cung đạt được《 Thiên Khiếu Tiên Kinh 》, mới có thể đánh tan hoài nghi, nếu bốn người bọn Hàn Dung đều chết, cũng không đạt được 《 Thiên Khiếu Tiên Kinh 》, khẳng định sẽ phái người truy tra, nói không chừng bị bọn họ tra ra cái gì, chúng ta rời khỏi đi!”

Huyền Phù Ma Quân nói.

Mục đích của hắn là tiêu diệt Hàn Dung, như vậy, Mộ Dung Băng có thể an tâm ở lại Diêm La cung, nói không chừng còn có cơ hội lên chức.

Hắn lục soát đi tài vật trên người Hàn Dung, hủy diệt thi thể, cùng Mộc Oản Oản rời khỏi nơi đây.



Thời gian thấm thoát, hai mươi vạn năm trôi qua.

Thanh Liên thành, trên đường dòng người như thủy triều, ồn ào náo nhiệt.

Một ngọn núi cao thế núi hiểm trở, Vương Kiêu, Vương Dương đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía mây sét sáu màu nơi xa.

Chớp lóe sấm rền, từng đạo tiên lôi sáu màu thô to lục tục đánh xuống, lao thẳng đến một thung lũng cỡ lớn ba mặt là núi.

Vương Thôn Thiên đang trùng kích Thái Ất Kim Tiên, hắn thành công đả thông một trăm lẻ tám tiên khiếu, chỉ cần vượt qua lôi kiếp liền có thể tiến vào Thái Ất Kim Tiên.

Hơn nửa khắc sau, mây sét sáu màu chỉ còn lại kích thước mấy chục trượng, sau một đợt quay cuồng dâng trào, hóa thành một con lôi mãng sáu màu hình thể thật lớn, lôi quang quanh quẩn.

Lôi mãng sáu màu từ trên cao lao xuống, hướng thẳng đến thung lũng cỡ lớn.

Vương Thôn Thiên đứng ở trên một mảnh đất khô cằn, sắc mặt hơi tái nhợt, hắn há mồm phun ra một vầng sáng màu vàng, đón đỡ lôi mãng sáu màu.

Vầng sáng màu vàng bao phủ lôi mãng sáu màu, cuốn vào trong mồm Vương Thôn Thiên, bị hắn nuốt lấy.

Thôn Phệ pháp tắc!

Hắn đã tu luyện thành chân linh đỉnh phong, thân thể đặc biệt mạnh, pháp tắc tiểu thành, uy lực của lôi kiếp không phải rất mạnh, Thôn Phệ pháp tắc có thể thoải mái cắn nuốt.

Vương Kiêu và Vương Dương bay tới, đáp ở trước mặt Vương Thôn Thiên.

“Chúc mừng lão đại tiến vào Thái Ất Kim Tiên!”

Vương Kiêu cùng Vương Dương chúc mừng nói.

Vương Thôn Thiên nhếch miệng cười, nói: “Thật không ngờ, ta có thể có hôm nay, may mà có chủ nhân.”

Hắn biết rõ, mình có thể đi tới hôm nay, là nhờ Vương Trường Sinh cùng Vương gia.

“Được rồi, các ngươi trở về làm việc đi! Ta về Thanh Liên phong.”

Vương Thôn Thiên nói một tiếng, hóa thành một đạo độn quang rời khỏi.

Về tới Thanh Liên phong, Vương Thôn Thiên nhìn thấy Uông Như Yên cùng Vương Thanh Linh ngồi ở trong đình đá nói chuyện phiếm.

Trên mặt Vương Thanh Linh tràn đầy nụ cười, tựa như có việc gì vui.

“Thôn Thiên, ngươi tiến vào Thái Ất Kim Tiên rồi, không tệ, ăn vào tiên đan, củng cố tu vi cho tốt.”

Uông Như Yên lộ ra vẻ mặt vui mừng, vung tay phải, một cái bình sứ màu lam bay ra, hướng về Vương Thôn Thiên bay đi.

Vương Trường Sinh cùng Vương Thôn Thiên thân cận nhất, Vương Thôn Thiên cũng quả thật giúp Vương Trường Sinh không ít việc.

Vương gia ở tiên giới phát triển lớn mạnh, con cháu của Vương Thôn Thiên cũng phát sáng tỏa nhiệt.

“Đa tạ chủ mẫu.”

Vương Thôn Thiên tiếp lấy bình sứ màu lam, cảm ơn một tiếng.

“Hôm nay song hỷ lâm môn! Quá tốt rồi.”

Trên mặt Uông Như Yên tràn đầy nụ cười, nàng thuận lợi luyện chế ra một tấm Ngọc Khiếu Tiên Phù, giao cho Vương Thanh Linh mở khiếu thứ chín.

Vương Thanh Linh thuận lợi mở khiếu thứ chín, tìm đọc tâm đắc tu luyện Thần Hồn pháp tắc của Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, lại mượn dùng Thiên Hồn Bảo Điển, nàng thuận lợi tìm hiểu ra Thần Hồn pháp tắc, trở thành vị tộc nhân thứ ba nắm giữ chí tôn pháp tắc của Vương gia.

Vương Thanh Linh tới báo tin vui với Uông Như Yên, thuận tiện thỉnh giáo tu luyện Thần Hồn pháp tắc. Dù sao Uông Như Yên từ rất sớm đã tìm hiểu ra Thần Hồn pháp tắc, phương diện này có tâm đắc.

Vương Thôn Thiên hơi sửng sốt, không nghĩ nhiều, quay về chỗ ở của mình, củng cố tu vi.

“Thanh Linh, cháu đừng dễ dàng sử dụng Thần Hồn pháp tắc trước mặt người khác, thật sự không có cách nào, tận khả năng thay đổi dung mạo khí tức, đừng để người ta nhận ra, bằng không rất phiền toái.”

Uông Như Yên dặn dò.

Vương gia trước mắt có ba vị tộc nhân nắm giữ Thần Hồn pháp tắc, một ít thế lực lớn mới có phần thực lực này, ví dụ như Nam Cung tiên tộc, Vạn Bảo môn, Vạn Thú cung, Vạn Phật môn vân vân.

Một khi tin tức truyền ra, phiền toái không nhỏ. Cái khác không nói, hỗn độn thú khẳng định có thể sẽ không để Vương gia phát triển lên, sẽ điên cuồng nhằm vào Vương gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận