Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4957: Giám bảo (1)

Thiên Kiển sơn là phường thị lớn nhất Thạch Kiển tộc khống chế, quanh năm có tu sĩ Đại Thừa tọa trấn, tu sĩ dị giới cũng sẽ xuất hiện ở Thiên Kiển sơn, ngẫu nhiên có tài liệu dị giới chảy ra, hấp dẫn lượng lớn tu sĩ đến đây giao dịch.

Theo hội đấu giá tới gần, lượng lớn tu sĩ từ các nơi chạy tới Thiên Kiển sơn, tham gia hội đấu giá.

Một đạo độn quang màu xanh xuất hiện ở phía chân trời xa xa, tốc độ rất nhanh.

Độn quang màu xanh tới gần Thiên Kiển sơn vạn dặm, tốc độ chậm lại, độn quang thu liễm, hiện ra một con thuyền bay lóe ra hào quang màu xanh, sáu người bọn Vương Trường Sinh đứng ở bên trên, vẻ mặt khác nhau.

“Rốt cuộc đến rồi.”

Tứ Hải Chân Quân lẩm bẩm, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Thuyền Thanh Loan không chịu khống chế rơi về phía mặt đất, đáp ở một mảnh đất rộng rãi.

Sáu người bọn Vương Trường Sinh đi xuống khỏi thuyền Thanh Loan, phía trước là một mảng rừng rậm không nhìn thấy điểm cuối, trong rừng rậm sinh trưởng lượng lớn cây cối màu vàng, những cây cối màu vàng này không có lá cây, mặt ngoài trải rộng gai nhọn.

Bọn họ đi về phía rừng cây, dọc đường, cây cối màu vàng ùn ùn lui nhường, nhường ra một con đường, bọn họ thấy được không ít tu sĩ dị tộc, Hóa Thần Luyện Hư Hợp Thể đều có, tu sĩ Luyện Hư số lượng nhiều một chút.

Cây cối màu vàng dẫn đường bọn họ tới Thiên Kiển sơn, tự động nhường đường, nếu là cây cối màu vàng không tránh ra, nói rõ bọn họ đi nhầm phương hướng, chờ bọn họ đi qua, cây cối màu vàng tự động dời về chỗ ban đầu.

Tới chân Thiên Kiển sơn, Vương Trường Sinh lúc này mới phát hiện Thiên Kiển sơn hùng vĩ bao nhiêu.

Thế núi dốc đứng, giống như một cây cột chống trời, nằm ngang trên mặt đất, trên núi không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.

Một cầu thang đá từ chân núi lan tràn đến đỉnh núi, chân núi có một cổng chào đá màu vàng cao hơn mười trượng, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Thiên Kiển sơn”.

Hai pho tượng người đá toàn thân màu vàng tọa lạc ở hai bên cổng chào đá, pho tượng người đá vẻ mặt chất phác, giống như vật chết.

Tu sĩ xuyên qua cổng chào đá màu vàng, nháy mắt biến mất không thấy.

“Đi thôi! Chúng ta đi lên xem đi!”

Vương Trường Sinh sải bước đi lên Thiên Kiển sơn, năm người bọn Vương Thanh Bạch vội vàng đi lên theo.

Xuyên qua cổng chào đá màu vàng, bọn họ cảm giác hoàn cảnh trước mắt biến đổi, xuất hiện ở một con đường phồn hoa, có thể nhìn thấy lượng lớn tu sĩ dị tộc cùng lầu các cung điện, một đợt tiếng động ồn ào truyền vào bên tai bọn họ.

Trừ tu sĩ dị tộc, bọn họ cũng nhìn thấy không ít tu sĩ Nhân tộc.

Tứ Hải Chân Quân theo Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, ba người bọn Vương Thanh Sơn tự do hoạt động.

Tứ Hải Chân Quân vẫn luôn rất thành thật, chưa làm ra hành động gì khác thường, có “Hỗn Nguyên Chân Nhân” cái ví dụ này, Vương Trường Sinh vẫn phải giám sát chặt chẽ Tứ Hải Chân Quân.

Bọn họ đi một chút nhìn một chút, thỉnh thoảng tới cửa hàng xem xét thương phẩm, một đường tới đây, bọn họ thấy được không ít tài liệu cùng bảo vật cổ quái, rất nhiều thứ đều là lần đầu tiên gặp, mở rộng tầm mắt.

Đến cảnh giới này của bọn họ, không thiếu thứ bình thường.

Sau thời gian một chén trà, bọn họ xuất hiện ở một con đường tương đối ít bóng người, cửa hàng hai bên đường trang sức hoa lệ.

“Thiên Kiển lâu là cửa hàng Thạch Kiển tộc mở, Cửu Nguyên cung là cửa hàng Cửu Nguyên thương minh mở, Thiên Tước các là cửa hàng chân linh thế gia Côn Luân giới La gia mở.”

Tứ Hải Chân Quân giới thiệu.

Hắn từng tới Thiên Linh đại lục, biết tình huống một ít cửa hàng.

“Chân linh thế gia Côn Luân giới La gia!”

Ánh mắt Vương Trường Sinh nhìn về phía một tòa lầu các màu vàng cao mười tám tầng, trên bảng hiệu lầu các viết ba chữ to màu bạc “Thiên Tước các”.

Bọn họ hiểu biết đối với giới diện khác cũng không nhiều, Tứ Hải Chân Quân kiến thức rộng, có thể giải thích nghi hoặc cho bọn họ.

“Nghe nói La gia kế thừa huyết mạch chân linh Sơn Nhạc Cự Viên, La gia tương đối nhiều thể tu, thích sử dụng bảo vật trường thương.” Tứ Hải Chân Quân giải thích.

“Sơn Nhạc Cự Viên!”

Sắc mặt Vương Trường Sinh ngưng trọng. Trấn Hải Viên chính là có được huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên, khó trách La gia tương đối nhiều thể tu.

“Thiên Bảo các là cửa hàng Ngọc Hâm giới Thiên Bảo cung mở, chủ yếu bán ra khoáng thạch, ngọc thạch các tài liệu luyện khí. Thiên Bảo cung ở Ngọc Hâm giới sức ảnh hưởng không nhỏ, mấy tin tức này có thể đã không chuẩn xác.”

Tứ Hải Chân Quân chỉ vào một tòa lầu các màu vàng cao chín tầng, truyền âm nói.

Lầu các màu vàng mái cong đấu củng, bảng hiệu lóe lên một đợt linh quang, có thể nhìn thấy rõ ràng ba chữ to “Thiên Bảo các”.

Hoa vô bách nhật hồng, nhân vô bách nhật hảo*, một thế lực quật khởi rất khó khăn, suy sụp lại rất dễ dàng, gặp vài lần đại nạn, nhiều thế lực lớn liên thủ nhằm vào, một thế lực rất nhanh sẽ suy sụp xuống.

* Hoa không thắm trăm ngày, người không trăm ngày tươi đẹp. Câu ngạn ngữ này khuyên chúng ta: Đường đời chẳng thể mãi thuận lợi, sẽ luôn gặp phải những điều trắc trở, không may. Vì thế chúng ta nên trang bị những nhận thức đúng đắn để có thể đối diện với trắc trở với một thái độ lạc quan.

Hắn lần trước đến Thiên Linh đại lục là mấy vạn năm trước, nhiều năm trôi qua như vậy, một ít tin tức Tứ Hải Chân Quân nắm giữ có thể quá hạn.

“Ngọc Hâm giới, Thiên Bảo cung.”

Vương Trường Sinh âm thầm gật đầu, bọn họ đi về phía Thiên Bảo các.

Bạn cần đăng nhập để bình luận