Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3024: Quyết định của Vương Mạnh Bân và lựa chọn của Bạch Linh Nhi

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức tới Đặng gia.”

Vương Mạnh Bân hoá thành một đạo độn quang màu bạc, phá không mà đi. Chung Vân Tú theo sát phía sau.

Đặng Thiên Hâm đã bị huỷ nhục thân, nhưng vẫn còn Nguyên Anh, hồn đăng bản mạng sẽ không tắt. Đây là cơ hội cho Vương Mạnh Bân.

Một năm sau, tin tức Đặng gia bị diệt tộc truyền khắp Thanh Hoàn giới. Cùng với đó, danh tiếng của Tử tiêu chân nhân cũng truyền khắp Thanh Hoàn giới.

Kim Điệp cốc, tổ địa của Đặng gia.

Một toà cao phong dựng đứng, Vương Mạnh Bân đứng trên đỉnh núi nhìn về phía xa xa, trên mặt lộ ra chút suy tư.

Hắn và Chung Vân Tú giết thượng môn, thuận lợi đánh vào Đặng gia, tiêu diệt Đặng gia. Chiếm được Dẫn lôi thung và lượng lớn tài nguyên tu tiên.

Vương Mạnh Bân xem xét sách cổ trong Tàng kinh các Đặng gia, có được không ít tin tức về Huyền Dương giới.

Huyền Dương giới rất lớn, chủ yếu chia làm bảy khu vực. Đặng gia hoạt động ở Huyền Linh đại lực. Huyền Linh đại lục có diện tích lớn gấp vạn lần Thanh Hoàn giới. Nói cách khác, chỉ cần hắn phi thăng đến địa phương khác thì không cần lo lắng bị Đặng gia làm khó.

Hắn sưu hồn Nguyên Anh của Đặng Thiên Hâm, biết được trên Hoá thần là Luyện hư, Hợp thể, Đại thùa. Đặng gia có hai vị Luyện hư tu sĩ.

“Huyền Vân sơn Đặng gia! Ta nhớ kỹ các ngươi rồi.”

Vương Mạnh Bân lạnh lùng nói. Dựa theo lời điển tịch, nếu muốn phi thăng đến Huyền Linh đại lục, cần lựa chọn một khu vực riêng biệt để phi thăng. Nếu không muốn phi thăng đến một địa phương khác của Huyền Dương giới, vậy cần phải ở địa phương khác phi thăng.

Không qua bao lâu, hai đạo độn quang từ xa bay tới, dùng trước mặt Vương Mạnh Bân. Chính là vợ chồng Trình Chấn Vũ.

“Trình đạo hữu, Trình phu nhân, ta tính tìm một chỗ bế quan tu luyện. Các ngươi đi theo ta rất nguy hiểm. Đây là một số tài nguyên tu tiên, còn có một phần linh vật đánh sâu vào Hoá thần kỳ. Các ngươi nhận lấy đi!”

Vương Mạnh Bân lấy ra một trữ vật giới màu xanh đưa cho Trình Chấn Vũ.

“Vương tiền bối khách khí rồi, cô độc nơi tha hương đất khách. Nếu ngàu không chê thì cho chúng ta đi theo ngài đi! Đại sự thì không giúp được ngài, nhưng giúp ngài xử lý một ít phiền toái nhỏ thì không thành vấn đề.”

Trình Chấn Vũ chân thành nói. Đi theo bên người Vương Mạnh Bân là an toàn nhất, rời khỏi Vương Mạnh Bân thì khó mà nói trước.

“Không sai, chúng ta đều đến từ Đông Ly giới, hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau. Chúng ta không có bản lãnh gì lớn, nhưng hộ pháp cho ngài thì không thành vấn đề.”

Trịnh Nam phụ hoạ.

Vương Mạnh Bân gật gật đầu rồi nói: “Được, một khi đã như vậy thì chúng ta lập tức xuất phát đi! Đi Vạn Cầm sơn mạch.”

Vạn Cầm sơn mạch bị một con Kim sí điêu bậc năm chiếm cứ. Nơi đó nhiều lôi điện nhất. Vương Mạnh Bân có được không ít bảo vật, cũng không e ngại Kim sí điêu bậc năm.

Chân phải hắn nhẹ nhàng điểm lên mặt đất rồi hoá thành một đạo độn quang phá không mà đi. Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam vội vàng đuổi theo, ba người dần biến mất ở phía chân trời.

Thiên Hồ giới, Cuồng Phong bí cảnh.

Tại một không gian bí ẩn, Vương Thanh Sơn đang nói gì đó cùng Bạch Linh Nhi. Sắc mặt hai người ngưng trọng.

“Bạch tiên tử, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao? Lỡ như thất bại, chỉ sợ ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này.”

Vương Thanh Sơn nhíu mày nói. Bọn họ bị vây ở nơi này mấy trăm năm, Bạch Linh Nhi luôn mãi do dự. Sau cùng vẫn là vận dung cổ tế đàn liên hệ yêu giới, chiếm được một môn bí thuật. Một vị Hoá thần tu sĩ thi pháp sau đó tống xuất người còn lại đi.

Bạch Linh Nhi tính tống xuất Vương Thanh Sơn ra ngoài, nàng đi Cổ yêu giới.

“Biện pháp gì chúng ta cũng đều đã thử qua, ngoại trừ nó ra thì không còn biện pháp khác. Chúng ta có toạ hoá cũng không thể tu luyện đến Hoá thần trung kỳ. Còn không bằng đưa ngươi rời khỏi trước, ta đi tới Cổ yêu giới.”

Bạch Linh Nhi thở dài nói. Sau hi tiến vào Hoá thần kỳ, chỉ dựa vào khổ tu thì rất khó tiến vào Hoá thần trung kỳ.

Vương Thanh Sơn chau mày, rồi nói: “Lỡ như đây là một cái bẫy, người ở Cổ yêu giới cố ý hại ngươi thì làm sao bây giờ?”

Hiểu biết của bọn họ đối với Cổ yêu giới quá ít. Ai biết được tu sĩ Cổ yêu giới có đang tính kế Bạch Linh Nhi hay không.

“Vậy thì đó là mệnh của ta. Chỉ có một người có thể rời khỏi, vẫn là ngươi rời khỏi đi. Nếu ngươi có thể trở về Đông Ly giới, hy vọng ngươi có thể giúp chiếu khán tộc nhân của ta.”

Bạch Linh Nhi nghiêm mặt nói. Nàng không yên lòng nhất chính là tộc nhân của nàng.

“Ta đáp ứng ngươi. Nếu có thể trở lại Đông Ly giới, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt tộc nhân của ngươi.”

Vương Thanh Sơn đáp ứng, giọng điệu nghiêm túc.

Bạch Linh Nhi cười thản nhiên, rồi nói: “Có lời này của ngươi, ta an tâm rồi. Chúng ta tập luyện bí thuật một chút đi! Qua một đoạn thời gian ta sẽ thi pháp đưa ngươi rời khỏi.”

Nửa năm sau, Bạch Linh Nhi và Vương Thanh Sơn đứng trên một ngọn núi cao. Bọn họ nhìn về phía trời cao, thần sắc khác nhau.

“Ta sẽ thi pháp đưa ngươi ra ngoài, hy vọng có thể thành công. Vương đạo hữu, ngươi nói chúng ta còn có thể gặp nhau không?”

Bạch Linh Nhi chậm rãi nói. Thời điểm nàng vừa quen biết Vương Thanh Sơn, hai người đứng ở hai trận doanh khác nhau, đánh lớn một trận. Sau này cơ duyên xảo hợp cùng bị nhốt ở đây, từng hộ pháp cho đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận