Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3111: Song Đồng Thử cảnh báo Cửu Giao Cổ diệt địch (1)

Uông Như Yên nghi hoặc nói, nàng lấy ra một tấm phù triện tỏa ra linh quang năm màu, bắt pháp quyết, phù triện năm màu nở rộ linh quang, hóa thành một giáp sĩ dáng người khôi ngô, trên thân giáp sĩ trải rộng vô số phù văn huyền ảo, đủ mọi màu sắc.

“Đi.”

Ngón tay Uông Như Yên chỉ hướng hẻm núi, ngũ hành phù binh sải bước đi vào trong hẻm núi, tốc độ cũng không nhanh.

Một lát sau, ngũ hành phù binh xuất hiện ở một cái hang động lớn khoảng một mẫu, đỉnh là một loạt thạch nhũ dài ngắn không đồng nhất, góc dưới bên phải hang động là một cây ăn quả màu xanh cao hơn mười trượng.

Trên cây treo hơn hai mươi trái cây màu xanh, mặt ngoài trái cây có lượng lớn điểm nhô ra, cẩn thận quan sát, giống như cái đầu của linh trùng, phương hướng khác nhau, nhìn thấy linh trùng khác nhau, như nhiều con linh trùng ghép lại cùng một chỗ.

Ngũ hành phù binh sải bước đi về phía cây Thiên Trùng Quả, vừa tới gần cây Thiên Trùng Quả trăm trượng, mặt đất chớp lên khe khẽ, một con mãng xà khổng lồ toàn thân màu vàng từ lòng đất chui ra, đôi mắt là màu vàng đất.

Mãng xà khổng lồ màu vàng mở ra cái mồm như chậu máu, như tia chớp cắn chặt chân phải ngũ hành phù binh, ngũ hành phù binh hóa thành nhiều đốm sáng màu lam biến mất.

Ngay sau đó, một quả cầu lửa cỡ lớn từ trên trời giáng xuống, nện ở trên thân mãng xà khổng lồ màu vàng.

Tiếng “Ầm ầm ầm” nổ vang, ngọn lửa màu đỏ nuốt sống thân thể mãng xà khổng lồ màu vàng.

Ngoài hẻm núi, Vương Trường Sinh tay phải nâng Song Đồng Thử, đôi mắt Song Đồng Thử sáng lên một mảng hào quang màu vàng lóa mắt.

Vương Trường Sinh mượn dùng đôi mắt biến dị của Song Đồng Thử, có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong hang.

“Lưu Sa Mãng bậc năm thượng phẩm? Chẳng lẽ là yêu thú biến dị? Thế mà tinh thông thuật ẩn nấp.”

Vương Trường Sinh hoang mang nói. Lưu Sa Mãng là yêu thú thổ thuộc tính, chưa nghe nói con thú này tinh thông thuật ẩn nấp, trừ phi là yêu thú biến dị.

Ngũ hành phù binh từ trong hang núi bay ra, tốc độ đặc biệt nhanh.

Mặt đất phồng lên một cái gò đất, gò đất nhanh chóng di động.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Lưu Sa Mãng từ lòng đất chui ra, vừa lộ diện, không gian nổi lên một đợt gợn sóng, một bàn tay màu lam bất chợt hiện lên, vỗ lên trên thân Lưu Sa Mãng.

Lưu Sa Mãng phát ra tiếng rống đau khổ đến cực điểm, thân thể cao lớn vặn vẹo không ngừng.

Một tràng tiếng biển động vang lên thật lớn, một con sông màu lam chảy xiết dâng trào đến, nháy mắt đến trước mặt nó.

Lưu Sa Mãng muốn tránh đi, lòng đất chợt chui ra vô số cỏ dại màu xanh cùng mười mấy bàn tay màu vàng, cỏ dại màu xanh điên cuồng sinh trưởng, trói chặt Lưu Sa Mãng, bàn tay màu vàng thì đè lại thân thể to lớn của Lưu Sa Mãng.

Con sông màu lam đến trước mặt nó, kịch liệt quay cuồng, hóa thành một người khổng lồ màu lam cao hơn trăm trượng, hai tay người khổng lồ màu lam đều nắm hai viên Định Hải Châu hào quang màu lam lập lòe, đập về phía đầu Lưu Sa Mãng.

Ầm ầm ầm, đất rung núi chuyển, đầu Lưu Sa Mãng bị người khổng lồ màu lam đập nát, máu thịt bắn tung tóe.

Một con mãng xà nhỏ xíu bay khỏi cơ thể, vừa rời cơ thể, một quầng sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao phủ mãng xà nhỏ xíu, cuốn vào trong mồm một con ve khổng lồ hào quang màu vàng kim lập lòe biến mất.

Phệ Hồn Kim Thiền phát ra tiếng rít vui vẻ, Vương Trường Sinh có thể cảm nhận được rõ ràng, thần thức đã tăng trưởng một chút.

Cắn nuốt tinh hồn một con yêu thú bậc năm trung phẩm, Phệ Hồn Kim Thiền tỏ ra cực kỳ hưng phấn.

Nó vỗ cánh, hóa thành một đạo hào quang màu vàng kim, bay vào ống tay áo Vương Trường Sinh biến mất.

Vương Trường Sinh thu hồi xác Lưu Sa Mãng, cùng Uông Như Yên đi vào hẻm núi.

Không qua bao lâu, bọn họ xuất hiện ở cửa một cái hang núi thật lớn, trên vách đá phụ cận cửa hang leo lượng lớn bụi gai màu xanh.

Song Đồng Thử ghé vào trên vai Vương Trường Sinh chợt phát ra tiếng kêu chói tai “chít chít”, tỏ ra nóng nảy bất an.

Cùng lúc đó, trong ống tay áo Vương Trường Sinh chui ra một bụi gai màu xanh thô to, chính là mộc yêu.

Mộc yêu vung vẩy không ngừng, tựa như đã phát hiện cái gì.

Sắc mặt Vương Trường Sinh trầm xuống, hai cánh tay nở rộ hào quang màu lam, đập về phía mặt đất.

Một tràng tiếng xé gió chói tai vang lên, vô số quyền ảnh màu lam bay ra, lục tục đánh lên mặt đất.

Tiếng nổ thật lớn vang lên, mặt đất gồ ghề, bụi đất bay lên.

Thân hình Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rút lui, chín viên Định Hải Châu bay ra, sau khi xoay vù vù, toát ra vô số nước biển màu lam, bảo vệ Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Mặt đất chợt sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, thân thể bọn họ không chịu khống chế rơi về phía mặt đất, đồng thời hai đạo hào quang màu vàng thô to phá đất chui ra, đánh lên nước biển.

Nước biển lấy tốc độ kinh người hóa đá, tựa như muốn biến Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thành pho tượng đá.

Cùng lúc đó, bụi gai màu xanh trên vách giống như sống lại, mấy trăm cây dây gai màu xanh mọc đầy gai ngọn màu vàng bổ về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, còn chưa tới gần, một mảng lớn gai ngọn màu vàng bắn ra, tựa như muốn đâm bọn họ thành cái sàng.

Ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nở rộ hào quang màu lam, khí tức Vương Trường Sinh tăng vọt.

Vương Trường Sinh quát to một tiếng, không gian chấn động vặn vẹo, gai ngọn màu vàng đều bay ngược đi, khảm ở trên vách đá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận