Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2442: Diệt Linh Thần Quang (2)

Tiêu Dao Kiếm Tôn nhíu mày nói. Vương gia quá nhiều tu sĩ Nguyên Anh, Vương gia nhập vào Thái Nhất tiên môn, thời gian dài, chỉ sợ sẽ tu hú chiếm tổ. Tông môn chú ý cân bằng, một khi ngời thế lực nào lớn mạnh, tông môn sẽ có nguy cơ nội chiến.

Trương Triển Phong thở dài một hơi, nói: “Ta hiểu băn khoăn của ngươi, chỉ là Vương gia bây giờ khiến ta nhớ tới tổ sư gia, tổ sư gia cũng dẫn phát dị tượng, từ đó về sau, Thái Nhất tiên môn chúng ta không ngừng toát ra các loại thiên tài, không ngừng phát triển lớn mạnh.”

“Tình huống Vương gia bây giờ quả thật có chút tương tự với bản tông, nhưng chỉ là tương tự mà thôi. Tổ sư gia ở trong tiên ma đại chiến đoạt hết nổi bật, Thanh Liên tiên lữ đi Thiên Lan giới, có thể trở về hay không vẫn là chuyện không nói chắc được.”

Tiêu Dao Kiếm Tôn không quá tán đồng nói. Nhìn từ tình huống trước mắt đã biết, tu sĩ Đông Ly giới đi Thiên Lan giới thương vong thê thảm nặng nề, tu sĩ sống sót cũng không nhiều.

“Như thế, bọn họ quá nửa không về được, chúng ta truy bắt tu sĩ Thiên Lan tông khắp nơi, Thiên Lan tông cũng sẽ truy bắt tu sĩ Đông Ly giới khắp nơi.”

Trương Triển Phong thở dài nói.

Hai người nói chuyện phiếm chốc lát, việc ai người ấy làm.

...

Một thung lũng ba mặt có núi vây quanh, trong hẻm núi có một tòa trang viên u tĩnh, Vương Thanh Sơn đang nói cái gì với Tô Băng Băng cùng Tây Môn Phượng.

Tô Băng Băng cũng đã tiến vào Nguyên Anh kỳ, nàng có thể đi tới hôm nay, đều là dựa vào tông môn và sư phụ hỗ trợ. Nàng từ rất nhỏ đã tới Thái Nhất tiên môn tu luyện, lòng trung thành của nàng đối với Thái Nhất tiên môn rất mạnh.

Tây Môn Phượng mấy năm nay tích góp không ít điểm cống hiến, đều đổi thành tài nguyên tu tiên, đưa về Vương gia cho Vương Trường Kiệt.

“Cậu cùng mợ còn chưa trở về, không có việc gì chứ!”

Vẻ mặt Tô Băng Băng đầy u sầu, quan hệ của nàng và Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên không tệ, tộc nhân Vương gia bối phận chữ “Thanh” còn tốt chút, Tô Băng Băng đối với tộc nhân khác của Vương gia chỉ bình thường.

“Yên tâm đi! Cửu thúc cửu thẩm thực lực không kém, bọn họ có được đại khí vận, không có việc gì.”

Vương Thanh Sơn an ủi.

Tây Môn Phượng gật gật đầu, cười nói: “Đúng vậy! Ta từng tra điển tịch tông môn, Đông Ly giới rất ít có đạo lữ đồng thời tiến vào Nguyên Anh kỳ, quả thực thuộc loại hiếm thấy.”

“Thanh Sơn, ngươi đã đến Thái Nhất tiên môn, an tâm tu luyện đi! Lấy tu vi trước mắt của ngươi, nếu bùng nổ đại chiến lần nữa, ngươi không bảo vệ được gia tộc.”

Tây Môn Phượng dặn dò.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, nói: “Ta cũng là nghĩ như vậy, ở trong lúc ta bế quan, nếu là gia tộc gặp cái gì phiền toái, mời các ngươi hỗ trợ giải quyết.”

Tây Môn Phượng và Tô Băng Băng liên tục đáp ứng, cái này đối với các nàng mà nói không phải việc gì khó.

Nói chuyện phiếm chốc lát, Tây Môn Phượng và Tô Băng Băng liền cáo từ rời khỏi.

Vương Thanh Sơn tới tầng hầm ngầm, hắn ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, phất tay áo, chín thanh Thanh Ly Kiếm và Thanh Liên Kiếm bắn ra, xoay quanh không ngừng ở đỉnh đầu hắn.

Vương Thanh Sơn bắt kiếm quyết, Thanh Liên Kiếm nở rộ ra ánh sáng xanh chói mắt, hóa thành một đóa hoa sen màu xanh, lơ lửng ở đỉnh đầu Vương Thanh Sơn.

Chín cây Thanh Ly Kiếm nhanh chóng bay lượn, vòng quanh hắn bay lượn không ngừng, không qua bao lâu, chín cây Thanh Ly Kiếm cũng hóa thành chín đóa hoa sen màu xanh, vòng quanh Vương Thanh Sơn bay lượn không ngừng.

Vương Thanh Sơn nhắm mắt, khí tức hòa hợp một thể với Thanh Liên Kiếm.

Theo hắn thổ nạp, hoa sen màu xanh trên đỉnh đầu chậm rãi chuyển động, truyền ra từng đợt tiếng kiếm ngân vang dội.

...

Nam Hải, Thiên Hư động thiên.

Hang động bí ẩn nào đó trong lòng đất, Tư Đồ Mị, Kim Vân, Lưu Phượng Nhi bọn năm vị tu sĩ vẻ mặt đầy sợ hãi.

Ở bên ngoài hang động trong lòng đất, có mười mấy thi thể nằm đó, các thi thể đó giống như bị vật sắc cắt qua, thi thể là từng khối nhỏ, trên mặt bọn họ tràn đầy hoảng sợ, tựa như gặp cái gì đáng sợ.

Bọn họ không cẩn thận động vào cấm chế mạnh mẽ, tu sĩ khác đã chết toàn bộ, nếu không phải bọn họ chạy trốn nhanh, bọn họ cũng đã chết.

“Tư Đồ tiểu hữu, trước đó sao ngươi không nói nơi này có Diệt Linh Thần Quang?”

Kim Vân nghiến răng nghiến lợi nói. Diệt Linh Thần Quang là một loại cấm chế rất mạnh mẽ, cho dù là linh bảo phòng ngự cũng không ngăn được, sinh vật hoặc là vật thể bị Diệt Linh Thần Quang tiếp xúc đến đều sẽ tách rời.

“Ta cũng không biết, theo ta biết, trừ vị đại trưởng lão kia của Trấn Hải tông, gần vạn năm nay, không có mấy vị tu sĩ xông đến nơi đây.”

Giọng điệu Tư Đồ Mị mang theo một chút hoảng hốt, nếu không phải hai vị tu sĩ Hóa Thần ra tay, nàng cũng chết ở dưới Diệt Linh Thần Quang rồi.

“Ván đã đóng thuyền, nhiều lời vô ích, Diệt Linh Thần Quang tạm thời sẽ không biến mất, chúng ta ở nơi này trốn trước một chút đi!”

Lưu Phượng Nhi đề nghị.

Người khác đều không phản đối. Bọn họ cũng chỉ có thể trốn ở chỗ này, về phần có thể mở ra thông đạo không gian hay không, bọn họ không ôm hy vọng lớn bao nhiêu, có thể sống sót rời khỏi đã không tệ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận