Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4730: Viện binh chạy tới (2)

Đôi mắt hư ảnh nữ tử đều bắn ra một đạo hào quang màu trắng, đồng thời há mồm phun ra một luồng hàn khí trắng xóa, nghênh đón.

Hai tiếng vang trầm cất lên, móng rồng thật lớn đánh tan hai đạo hào quang màu trắng, va chạm vào hàn khí trắng xóa, nháy mắt kết băng, đóng băng nó lại.

Hư ảnh nữ tử vung hai cánh tay, đánh nát móng rồng thật lớn bị đóng băng.

Một tiếng rồng gầm vang vọng thiên địa cất lên, một lốc xoáy màu xanh xuất hiện ở thiên địa nơi xa, mặt đất kịch liệt chớp lên, xuất hiện từng vết nứt to dài, giống như động đất, nơi lốc xoáy màu xanh đi qua, từng ngọn núi nổ tung, từng cái cây to hóa thành mảnh vụn, thanh thế kinh người.

Tôn Tuyết hừ lạnh một tiếng, hé miệng, một đạo hào quang màu trắng bay ra, rõ ràng là một con chim nhỏ toàn thân màu trắng, không gian xuất hiện lượng lớn vụn băng màu trắng.

Càn Băng Chân Diễm, ngọn lửa công pháp nàng tu luyện mang theo, tu luyện nhiều năm, dùng không ít thiên tài địa bảo băng thuộc tính cũng luyện hóa một ít linh diễm bậc năm, lúc này mới bồi dưỡng đến bậc sáu.

Bằng vào Càn Băng Chân Diễm, nàng từng giết chết Tinh Hỏa tộc Luyện Hư kỳ.

“Cẩn thận, linh hỏa của ả rất lợi hại, Điển Long và Nguyệt Thấm chính là bị ngọn lửa này giết chết.” Vương Nhất Nhị vội vàng mở miệng nhắc nhở, giọng điệu lo lắng.

Chim lửa màu trắng nhẹ nhàng vỗ đôi cánh, hình thể tăng vọt, hóa thành một con băng phượng màu trắng, vỗ cánh, lao về phía đối diện, hư không xuất hiện lượng lớn vụn băng màu trắng.

Băng phượng màu trắng va chạm với lốc xoáy màu xanh, nhất thời bộc phát ra một làn sóng khí mạnh mẽ, lốc xoáy màu xanh dừng lại, biến thành lốc xoáy màu trắng, không nhúc nhích.

Một trận cuồng phong thổi qua, Long Thanh Phong xuất hiện ở phía sau Tôn Tuyết, mặt đầy sát khí.

Hắn phát ra một tiếng rồng gầm vang vọng trời đất, một hư ảnh thanh long thật lớn xuất hiện ở bầu trời trên đỉnh đầu, hư ảnh thanh long vừa xuất hiện, móng rồng thật lớn bổ về phía hư ảnh nữ tử.

Hét thảm một tiếng, hư ảnh nữ tử bị móng rồng thật lớn đập vỡ nát.

Tôn Tuyết phản ứng rất nhanh, ngoài thân trào ra một luồng hàn khí trắng xóa, một món chiến giáp màu trắng bỗng dưng hiện lên, không gian phụ cận xuất hiện lượng lớn vụn băng màu trắng. Nàng phất tay áo, một cây phi đao lóe ra hào quang màu trắng bắn ra, linh khí kinh người, rõ ràng là trung phẩm thông thiên linh bảo.

Tôn Tuyết ở trong chủng tộc đại chiến biểu hiện không tệ, dẫn đội hốt cả ổ mấy chỗ cứ điểm, lợi dụng thiện công đổi một món trung phẩm thông thiên linh bảo, phi đao màu trắng nở rộ linh quang, chém về phía Long Thanh Phong.

Ngoài thân Long Thanh Phong nở rộ ra hào quang màu xanh chói mắt, đánh tan hàn khí màu trắng, tung ra một quyền, nghênh đón.

Phi đao màu trắng cùng nắm tay phải Long Thanh Phong va chạm, truyền ra một tiếng kim loại va chạm trầm đục, phi đao màu trắng bay ngược ra ngoài, trên nắm tay Long Thanh Phong có một vết chém mờ nhạt.

Thân là tiểu nhi tử của Long Thiên Vũ, hắn từ nhỏ đã dùng thiên tài địa bảo cường hóa lực lượng thân thể, thân thể mạnh hơn xa giao long bậc sáu bình thường.

Tôn Tuyết biến sắc hẳn, muốn làm phép chạy trốn, không gian phụ cận căng thẳng, không khí cũng dừng lưu động, nàng cảm giác hít thở cũng trở nên khó khăn, ngoài thân nở rộ hào quang màu trắng, một màn hào quang màu trắng dày đặc bỗng dưng hiện lên.

Hét thảm một tiếng, hộ thể linh quang của Tôn Tuyết giống như tờ giấy, đầu bị đập vỡ nát.

Linh quang lóe lên, thi thể hóa thành một hạt châu trắng như tuyết, một tiếng vang trầm cất lên, hạt châu màu trắng chia năm xẻ bảy.

Không gian ở ngoài trăm dặm nổi lên một trận gợn sóng, hiện ra bóng người Tôn Tuyết, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy nét kinh hãi. Nếu không phải có một món bảo vật thay kiếp, nàng đã mất mạng.

Nàng vừa hiện thân, một cái long trảo màu xanh bỗng dưng hiện lên, hai cánh tay Tôn Tuyết chắn ở đỉnh đầu, hét thảm một tiếng, hai cánh tay gãy, cả người nàng bay ngược đi, phun ra một ngụm lớn máu tươi, phi kiếm màu đỏ đầy trời bắn nhanh đến.

Tôn Tuyết tâm niệm khẽ động, tấm khiên màu trắng nghênh đón, chặn phi kiếm màu đỏ, sau một đợt tiếng “coong coong “ trầm đục, hiện ra bảy thanh phi kiếm lóe ra hào quang màu đỏ, bảy thanh phi kiếm màu đỏ bao vây Tôn Tuyết, nhẹ nhàng chớp lên.

Sau một đợt tiếng kiếm ngân vang lên, vô số đạo kiếm khí màu đỏ thổi quét ra, hóa thành một đạo kiếm quang khổng lồ màu đỏ phóng lên trời, xuyên thủng bóng người Tôn Tuyết.

Một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, hư không căng thẳng, Nguyên Anh cỡ nhỏ không thể động đậy, dừng ở giữa không trung, một tấm phù triện màu bạc từ trên trời giáng xuống, dán ở trên thân Nguyên Anh cỡ nhỏ.

Một con thuyền bay màu đỏ xuất hiện ở phía chân trời xa xa, không qua bao lâu liền dừng lại, năm tu sĩ Luyện Hư bọn Vương Như Ý, Vương Dương Thắng, Lưu Ngọc Sương đứng ở bên trên, vẻ mặt bọn họ ngưng trọng.

Vương Như Ý, Vương Dương Thắng và Lưu Ngọc Sương thu được tin tức, ngay lập tức chạy tới, đồng thời phái người thông báo tộc nhân Luyện Hư kỳ cứ điểm khác, tộc nhân khác đang trên đường chạy tới.

Vương Như Ý lấy ra một cái bình ngọc màu đỏ, đánh vào một pháp quyết, bình ngọc màu đỏ phun ra một quầng sáng màu đỏ, bao phủ băng phượng màu trắng, cuốn vào bên trong bình ngọc màu đỏ.

Nàng chộp lấy Nguyên Anh cỡ nhỏ, thi triển thuật sưu hồn.

Vương Dương Thắng bay tới đáp ở trước mặt Vương Nhất Nhị, lấy ra một viên Thanh Tủy Đan, để Vương Nhất Nhị ăn vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận