Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5860: Phất nhanh (1)

Vương Hoàn Vũ ra tay mở không gian, trận pháp sư của Vương gia bố trí trận pháp, khiến thiên địa nguyên khí càng thêm dư thừa, để bồi dưỡng tiên dược cùng yêu thú.

“Đưa tin cho gia chủ, chúng ta lại đi vào tra xét đi! Ổn thỏa một chút.”

Vương Tông Vân đề nghị.

Vương Nhất Nhị gật gật đầu, lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính màu vàng, đánh vào một đạo pháp quyết, Vương Vĩnh Thiên xuất hiện ở trên mặt gương. Vương Nhất Nhị nói đơn giản một lần tình huống sự việc.

“Các ngươi cẩn thận một chút, đừng sơ ý.”

Vương Vĩnh Thiên dặn dò.

“Ta biết rồi, gia chủ.”

Vương Nhất Nhị đáp ứng, thu hồi Truyền Tiên Kính.

“Ta ở lại bên ngoài phối hợp tác chiến, các ngươi đi vào tra xét, gặp nguy hiểm lập tức bóp nát truyền linh phù, ta lập tức liên hệ gia chủ thỉnh cầu chi viện.”

Vương Tông Vân đề nghị, tra xét một chỗ không gian chưa biết có phiêu lưu rất lớn, phải cân nhắc tốt các loại khả năng.

Truyền linh phù là một loại tiên phù đặc thù, tổng cộng hai tấm, bóp nát một tấm, một tấm khác cũng sẽ tự bốc cháy, chuẩn bị cho tầm bảo.

Bốn người Vương Nhất Nhị, Vương Vĩnh An, Vương Thiền cùng Vương Hoàn Vũ bay vào trong lỗ thủng, lỗ thủng theo đó khép lại.

Trong không gian chưa biết, Vương Nhất Nhị thả ra Vương Bảo, năm người đứng ở trên một con thuyền bay màu xanh, hướng về nơi xa bay đi.

Bọn họ đụng phải không ít yêu thú, đều là yêu thú chưa hóa hình, cao nhất bậc tám.

Non nửa khắc sau, Vương Bảo mở miệng nói: “Ồ, đã phát hiện cấm chế, phía đông nam.”

Vương Nhất Nhị bấm pháp quyết, con thuyền bay màu xanh nhất thời nở rộ hào quang màu xanh, hướng về phía đông nam bay đi.

Không qua bao lâu con thuyền bay màu xanh dừng ở trên không một mảnh đất trống trải, mặt đất gồ ghề, có thể nhìn thấy một ít vết nứt khủng bố.

Cách đó không xa có một ngọn núi cao nguy nga, trên núi không có một ngọn cỏ, thoạt nhìn tương đối hoang vắng.

Vương Nhất Nhị phất tay áo, một cây phi đao màu vàng bắn ra, bổ về phía ngọn núi cao.

“Coong” một tiếng kim loại giao kích vang lên trầm đục, ngay sau đó, cả ngọn núi cao kịch liệt chớp lên, một lưỡi đao khổng lồ màu vàng óng bắn ra, chém về phía bốn người bọn Vương Nhất Nhị.

Tay phải Vương Hoàn Vũ bổ về phía hư không, hư không nổi lên một trận gợn sóng, một lỗ thủng thật lớn hiện ra, lưỡi đao khổng lồ nhập vào trong lỗ thủng.

Bọn họ ra tay công kích ngọn núi cao chọc trời, phát hiện mỗi lần ngọn núi cao chọc trời đều sẽ bắn ra một lưỡi đao khổng lồ vàng óng, công kích bọn họ.

“Vĩnh An, có cách phá giải không?”

Vương Nhất Nhị hỏi.

“Chỉ cần tiêu hao hết năng lượng duy trì trận pháp vận chuyển, trận pháp cũng có thể phá đi.”

Vương Vĩnh An nói, lấy ra trận kỳ trận bàn, bắt đầu bày trận.

Bố trí xong trận pháp, Vương Vĩnh An lấy ra một tấm trận bàn chín cạnh màu vàng, đánh vào một đạo pháp quyết, mặt đất kịch liệt chớp lên, hóa đất thành cát, phạm vi vạn dặm hóa thành một sa mạc thật lớn, vô số hạt cát màu vàng phóng lên trời, hóa thành những cây đao cát màu vàng, chém về phía ngọn núi cao chọc trời.

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, ngọn núi cao chọc trời kịch liệt chớp lên, từng lưỡi đao vàng thật lớn bắn ra, chém ra bốn phía.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, khói bụi cuồn cuộn.

Hồi lâu sau, Vương Vĩnh An biến đổi pháp quyết.

Vô số hạt cát màu vàng phóng lên trời, ngưng tụ thành những ngọn núi màu vàng, đập về phía ngọn núi cao chọc trời.

Ngọn núi cao chọc trời không phóng ra lưỡi đao khổng lồ màu vàng nữa, bắt đầu kịch liệt chớp lên, một đạo hào quang vàng óng chói mắt phóng lên trời, khói bụi tràn ngập.

Một lát sau, khói bụi tan đi.

“Có một thi hài hình người.”

Vương Bảo hưng phấn nói.

Ở dưới sự trợ giúp của Vương Vĩnh An, bọn họ phá đi cấm chế còn sót lại, từ trong một gian phòng đá đơn sơ tìm được một thi hài hình người, chân phải của thi hài không cánh mà bay, nhiều chỗ xương cốt trên người có vết nứt, trên xương tay phải đeo một quả vòng tay trữ vật màu vàng.

Vương Thiền phun ra một luồng hào quang màu vàng, rơi ở trên thân thi hài hình người, không có bất cứ gì khác thường.

Một luồng tàn hồn của tu sĩ Kim Tiên cũng không thể khinh thường, bọn họ không dám sơ ý.

Vương Nhất Nhị sử dụng nhiều loại biện pháp tra xét, đều chưa phát hiện bất cứ điều gì khác thường, ngay cả Vương Thiền cũng chưa phát hiện khác thường, bọn họ lúc này mới an tâm.

Vương Nhất Nhị cầm lấy vòng tay trữ vật màu vàng, nhẹ nhàng vung cổ tay một cái, một đống lớn đồ vật xuất hiện ở trên mặt đất.

Tiên Nguyên Thạch đã có hơn ba mươi vạn, còn có lượng lớn tinh hạch hỗn độn thú, tinh hạch sáu màu có hai viên, tinh hạch năm màu mấy chục viên, tinh hạch dưới năm màu vượt qua trăm viên, trung phẩm tiên khí có ba món, còn có không ít ngọc giản, tài liệu luyện đan, tài liệu luyện khí.

Ánh mắt Vương Nhất Nhị đặt ở trên hai viên Hồi Ảnh Thủy Tinh, hắn cầm lấy một viên Hồi Ảnh Thủy Tinh, rót tiên nguyên lực vào, Hồi Ảnh Thủy Tinh sáng lên hào quang màu lam lóa mắt, một đạo hào quang màu lam bay ra, hóa thành một hư ảnh nữ tử dáng người yểu điệu.

Nữ tử ngũ quan như vẽ, tràn ngập anh khí, mỗi hành động nhỏ, cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Hư ảnh nữ tử mở miệng nói: “Bổn tọa Xích Mộng, nếu là có ai nhìn thấy Hồi Ảnh Thủy Tinh, ta nhắm chừng cũng không còn nữa, nghĩ ta xông vào đạo khí Càn Khôn Tháp cũng bình yên vô sự, lại bị tiểu nhân ám toán...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận