Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3519: Năm mươi năm. Mạnh Bân trùng kích Luyện Hư

Mộc Tử Phong là Nguyên Anh trung kỳ, còn có năm tu sĩ Nguyên Anh, còn lại đều là Kết Đan kỳ.

Mấy năm nay, tu sĩ Nhân tộc không ngừng càn quét yêu thú cấp cao ở cảnh nội, thuận tiện Nhân tộc khai phá địa bàn mới.

Hỏa Nha vương là cấp bốn thượng phẩm, ngoài thân tràn đầy vết thương. Mắt thấy đồng bạn không ngừng bị giết, nó ý thức được không ổn, sau khi phát ra tiếng kêu ‘quạ quạ’ chói tai, đôi cánh vỗ không ngừng, ở trong một đợt tiếng xé gió vang lên, mấy trăm cây linh vũ màu đỏ bắn ra, hóa thành những cây phi đao màu đỏ, mang theo một làn sóng nhiệt chém về phía đám người Mộc Tử Phong.

Bọn họ không dám sơ ý, vội vàng làm phép ngăn cản.

Sau khi một chuỗi tiếng nổ thật lớn vang lên, bọn họ chặn được công kích của Hỏa Nha vương, Hỏa Nha vương cũng thi triển hỏa độn thuật chạy trốn.

“Ngũ đệ, lục muội, thập nhất đệ, theo ta đuổi, tuyệt đối không thể để Hỏa Nha vương chạy trốn.”

Mộc Tử Phong phân phó, dẫn theo ba tu sĩ Nguyên Anh đuổi theo.

Hỏa Nha vương tốc độ rất nhanh, Mộc Tử Phong sử dụng pháp bảo phi hành cũng đuổi không kịp.

Phía chân trời nơi xa xuất hiện một đạo độn quang màu lam, bay tới trước mặt.

Thần thức Mộc Tử Phong cảm ứng được, có một tu sĩ Nguyên Anh bay tới nơi này.

Một tiếng kiếm ngân vang vọng thiên địa vang lên, mấy ngàn đạo kiếm khí màu lam thổi quét đến, chém về phía Hỏa Nha vương.

Hỏa Nha vương há mồm phun ra một ngọn lửa màu đỏ thô to, nháy mắt bị kiếm khí màu lam dày đặc đánh tan.

Kiếm khí màu lam dày đặc chợt ngưng tụ, hóa thành một đạo kiếm quang khổng lồ màu lam, tản mát ra một luồng khí tức hủy thiên diệt địa, chém về phía Hỏa Nha vương.

Hỏa Nha vương muốn tránh đi, một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên, Hỏa Nha vương phản ứng chậm lại, bị kiếm quang chọc trời chém thành hai nửa.

Một quầng sáng màu lam thổi quét ra, bao phủ xác Hỏa Nha vương, thu vào một cái túi trữ vật màu lam.

Mộc Tử Phong nhíu mày. Bọn họ thật không dễ gì đả thương Hỏa Nha vương, bị người khác nhặt thành quả, rất không cam lòng.

Hắn còn chưa mở miệng, một tộc nhân giành trước mở miệng nói: “Vị đạo hữu này, con Xích Hỏa Nha này là vật của Mộc gia chúng ta, biết điều thì lập tức trả lại cho chúng ta.”

Độn quang màu lam dừng lại, Mộc Tử Phong cũng thấy rõ chân dung người tới, rõ ràng là một thiếu nữ váy lam dáng người cao gầy.

Thiếu nữ váy lam ngũ quan như vẽ, trên khuôn mặt lộ ra vài phần anh khí nữ tử ít có, đeo một cái hộp kiếm màu lam tinh xảo, trên quần áo thêu một hình hoa sen màu xanh.

Nhìn thấy hoa sen màu xanh, trong lòng Mộc Tử Phong ‘bộp’ một chút, thầm kêu không ổn, đây là dấu hiệu của Vương gia đảo Thanh Liên, bọn họ nào trêu chọc nổi Vương gia.

“Câm mồm, nói bậy bạ gì đó, Vương tiên tử tiêu diệt yêu thú này, vậy là vật của Vương tiên tử.”

Mộc Tử Phong răn dạy một câu, cười lấy lòng nói với thiếu nữ váy lam: “Tại hạ Mộc Tử Phong, tộc đệ của ta không hiểu chuyện, nói năng lung tung, còn xin Vương tiên tử đừng so đo với hắn.”

Tâm tình của hắn thấp thỏm, chỉ sợ đối phương bám chặt không tha.

Mộc gia căn bản không thể trêu vào Vương gia, Vương gia là gia tộc lớn số lượng không nhiều ở một mảng hải vực này.

“Ta vốn không cần vật này, thấy các ngươi không dễ dàng, giúp các ngươi một phen mà thôi. Có một số lời là không thể nói lung tung, họa là từ miệng mà ra, về sau chú ý chút.”

Thiếu nữ váy lam nói xong lời này, ném túi trữ vật màu lam cho Mộc Tử Phong.

Vương Hoa Duyệt, con gái Vương Anh Kiệt, nàng là một kiếm tu, trước mắt là Nguyên Anh hậu kỳ.

Vương Anh Kiệt cùng Liễu Hồng Tuyết ở trong đại chiến kiếm được không ít tài nguyên tu tiên, Vương Hoa Duyệt căn bản không cần phát sầu vì tài nguyên tu tiên, an tâm tu luyện là được.

Nàng từng thử luyện đan, luyện khí, bày trận, chế phù, biểu hiện đều bình thường, sau nhiều lần thử, nàng phát hiện mình càng thích kiếm đạo hơn, tu luyện Tứ Hải Kiếm Kinh.

Mộc Tử Phong liên thanh xưng phải, ba tên đồng tộc vội vàng phụ họa.

Vương Hoa Duyệt chưa so đo với bọn họ, hóa thành một đạo độn quang màu lam xé gió rời đi, không qua bao lâu đã biến mất ở phía chân trời.

Mộc Tử Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim treo lên rốt cuộc buông xuống, lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Về sau chưa điều tra rõ lai lịch đối phương, đừng nói lung tung, họa là từ miệng mà ra. Đắc tội Vương gia, Mộc gia chúng ta muốn phát triển lên cũng khó. Vương gia có mấy chục thế lực phụ thuộc, bọn Nghiêm gia, Tôn gia đều mạnh hơn Mộc gia chúng ta.”

Mộc Tử Phong khiển trách.

“Ta biết rồi, nhị ca, ta lần sau chú ý.”

Tộc nhân thành thật nhận sai.

Vẻ mặt Mộc Tử Phong giãn ra, dẫn theo bọn họ quay về đường cũ.



Đảo Thanh Liên, Vương Hoa Duyệt từ phía chân trời nơi xa bay tới, bay vào đảo Thanh Liên.

Vương Anh Kiệt cùng Liễu Hồng Tuyết lần lượt bế quan tu luyện, Vương Hoa Duyệt và Vương Hoa Thước tự do hoạt động.

Ba đám mây sét kích thước không đồng nhất lơ lửng ở trên không đảo Thanh Liên, chớp lóe sấm rền, từng tia chớp đánh xuống.

Mấy năm nay, cao thủ của gia tộc không ngừng tăng lên, đặc biệt tu sĩ Nguyên Anh, số lượng không ngừng tăng, Vương Hoa Duyệt đã quen.

Vương Hoa Duyệt bay về phía Chấp Sự điện, tốc độ tương đối nhanh.

Trên trời truyền đến một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, một đám mây sét thật lớn chợt xuất hiện ở trên không đảo Thanh Liên, Vương Hoa Duyệt không để trong lòng, nhưng trên đảo cuồng phong gào thét, thiên địa nguyên khí rung chuyển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận