Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2142: Lại thêm một vị tu sĩ Nguyên Anh (1)

“Truyền lệnh xuống, về sau bất luận kẻ nào trùng kích Nguyên Anh kỳ, phải ra ngoài du lịch ba mươi năm thời gian, nếu không gia tộc không cho linh vật Kết Anh.”

Uông Như Yên vẻ mặt ngưng trọng dặn dò, Vương Hoa Phong là một cái ví dụ rõ ràng, hắn quá mức tự phụ, lúc này mới thất bại.

“Vâng, cháu lập tức phân phó xuống, nhất định...”

Vương Mạnh Phần còn chưa nói xong, bầu trời truyền đến một tràng tiếng sét đinh tai nhức óc, trong hư không chợt toát ra linh quang đủ mọi màu sắc.

“Kết anh dị tượng! Lại có người trùng kích Nguyên Anh kỳ!”

Con ngươi Uông Như Yên co rụt lại, nhíu mày, Vương Hoa Phong vừa thất bại, vị tộc nhân này sẽ thành công sao?

Trên không một thung lũng bốn phương thông suốt chợt xuất hiện một đám mây sấm sét thật lớn, chớp giật sấm rền, cuồng phong nổi lên bốn phía, đại thụ che trời trên đảo lắc lư trái phải, cuồng phong thổi bay vô số cát đá.

Vương Thanh Linh tung người bay lên, nhìn về phía đám mây sét nơi xa, sắc mặt ngưng trọng nói: “Hình như là Thu Minh dẫn tới dị tượng kết anh, hắn hẳn là sẽ tiến vào Nguyên Anh kỳ chứ!”

Giọng điệu Vương Thanh Linh có chút không xác định, Vương Hoa Phong vừa mới thất bại, nàng cũng không dám khẳng định Vương Thu Minh nhất định sẽ thành công.

Vương Thu Hồng lịch duyệt phong phú hơn chút, hắn chưa từng xông vào bí cảnh, nhưng hắn theo Vương Thanh Sơn rèn luyện nhiều năm, từ nhỏ đã lập chí vượt qua Vương Trường Sinh, vài lần đại chiến, Vương Thu Minh đều có tham dự, biểu hiện còn không tệ.

Trong mắt Uông Như Yên tràn đầy lo lắng. Hậu nhân của bọn họ rất nhiều, nhưng xuất sắc nhất là Vương Thu Minh, tiếp theo đến Vương Hữu Vi.

Tương đối mà nói, Vương Thu Minh càng thêm xuất sắc hơn, hắn từng chịu không ít đau khổ, lịch duyệt phong phú hơn. Hắn giống với Vương Thanh Sơn, một lòng hướng đạo, không cân nhắc nhi nữ tình trường, Vương Hữu Vi có thể tiến vào Kết Đan kỳ, chủ yếu là gia tộc phát triển lên.

Lịch duyệt cũng tốt, suy sụp cũng thế, chỉ có thể làm tham khảo, không đại biểu tuyệt đối, việc đời không có tuyệt đối.

“Mạnh Phần, phái người xử lý một chút, chúng ta đi qua duy trì trật tự.”

Uông Như Yên nói một tiếng, hóa thành một đạo độn quang xé gió lao đi, Vương Thanh Linh theo sát sau đó.

Các nàng chạy tới phụ cận chỗ ở của Vương Thu Minh, Vương Hữu Vi và Âu Dương Minh Nguyệt đã dẫn trước một bước chạy tới. Chỗ ở của bọn họ cách Vương Thu Minh tương đối gần, đang duy trì trật tự, không cho tộc nhân khác tới gần chỗ ở của Vương Thu Minh, để tránh quấy rầy Vương Thu Minh trùng kích Nguyên Anh kỳ.

“Lão tổ tông, Hoa Phong hắn có phải thất bại rồi hay không?”

Vương Hữu Vi thật cẩn thận hỏi, tình huống kết anh thành công cùng thất bại rất khác nhau, hắn thật ra đã đoán được, nhưng vẫn ôm một tia tâm lý may mắn.

Uông Như Yên khẽ thở dài một hơi, nói: “Không sai, chuyện này đừng truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt, các ngươi ngày sau nếu có cơ hội trùng kích Nguyên Anh kỳ, nhất định phải đi bên ngoài du lịch nhiều hơn, đừng nóng lòng nhất thời, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, Hoa Phong chính là vết xe đổ.”

“Vâng, cao tổ mẫu, tôn nhi (tôn tức - cháu dâu) hiểu.”

Vương Hữu Vi và Âu Dương Minh Nguyệt trăm miệng một lời đáp ứng, vẻ mặt ngưng trọng.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng sét đinh tai nhức óc từ trên cao truyền đến, những con rắn sét màu bạc thô to chạy không ngừng ở trong đám mây sấm sét.

Bọn họ tung người đáp ở trên một ngọn núi cao xanh biếc, quan sát đám mây sét trên bầu trời, trên mặt bốn người không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm lo lắng.

Vương Hoa Phong thất bại, Vương Thu Minh sẽ thành công sao?

Một tầng hầm ngầm, Vương Thu Minh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, nhíu mày. Vách đá tầng hầm ngầm khắc lượng lớn phù văn màu vàng, hào quang màu vàng kim lấp lánh, giống như vàng.

Vương Thu Minh đang vượt cửa ải tâm ma, một cửa ải này là khó khăn nhất.

...

Tòa tiểu viện ngói xanh yên tĩnh nào đó, Tề San San cùng Vương Thanh Chí ngồi ở trong đình đá, trong lòng Tề San San bế một bé gái hồng hào trắng trẻo, vẻ mặt nàng đầy sự từ ái nhìn bé gái.

Vương Thu Minh cùng một thiếu phụ váy lam châu tròn ngọc sáng đứng ở một bên, vẻ mặt cung kính.

“Thu Minh, ngươi cũng là người làm phụ thân rồi, về sau cần ổn trọng một chút, đứa nhỏ có Châu Nhi chiếu cố, ngươi yên tâm đi quản lý việc làm ăn của gia tộc đi!”

Vương Thanh Chí vẻ mặt ôn hoà nói.

“Phu quân, chàng yên tâm đi đi! Ta sẽ chiếu cố tốt Phù Nhi.”

Thiếu phụ váy lam rất biết nghĩ cho người khác, nói, vẻ mặt đầy vui mừng.

Vương Thu Minh nhìn Vương Thanh Chí và Tề San San, khẽ thở dài một hơi, quỳ xuống dập đầu ba cái với bọn họ.

“Thu Minh, con đây là làm gì vậy? Mau dậy.”

Vương Thanh Chí vội vàng nâng Vương Thu Minh dậy, đầu đầy mờ mịt.

“Cha, mẹ, con một lòng hướng đạo, quanh năm đi theo bên ngoài thất bá săn giết yêu thú, thật không dễ gì trở về một chuyến, đại đa số thời gian đều đang bế quan, con thua thiệt hai người nhiều lắm.”

Vương Thu Minh nức nở nói, nước mắt không chịu cố gắng chảy ra.

“Đứa nhỏ ngốc, đều qua cả rồi, cha sẽ không trách con, con bây giờ lập gia đình rồi, về sau cần gánh vác trách nhiệm nuôi sống gia đình.”

Vương Thanh Chí nâng Vương Thu Minh dậy, dặn dò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận