Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2729: Mỹ nhân như ngọc, Trườnh Sinh lưu tình

Một tấm truyền âm phù bay vào, Tử Nguyệt tiên tử bắn ra tay ngón tay. Bay ra một đạo tử quang, chuẩn xác đánh trúng truyền âm phù. Thanh âm ôn hoà của Vương Trường Sinh chợt vang lên: “Điền sư muội, ta chuẩn bị rời khỏi rồi, tới đây cáo biệt ngươi.”

Sắc mặt Tử Nguyệt tiên tử căng thẳng, thở dài một hơi. Nàng thu hồi khôi lỗi thú rồi đi ra ngoài. Vương Trường Sinh đứng ở cửa, trên mặt là nụ cười thản nhiên.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tử Nguyệt tiên tử, Vương Trường Sinh có ngàn vạn suy tư.

Còn nhớ những ngày đó, thời điểm hắn vừa quen biết Tử Nguyệt tiên tử. Lúc đó hắn chỉ mới là Kim Đan kỳ, hiện tại đã là Hoá Thần kỳ.

“Vương sư huynh, nơi này không tiện nói chuyện, mời đi theo ta.”

Tử Nguyệt tiên tử cười thản nhiên, dẫn Vương Trường Sinh vào một gian thạch thất. Tại đây có một chiếc giường đá màu xanh và hai chiếc bồ đoàn, ngoài ra không có đồ vật nào khác.

Nàng lấy ra một bộ trà cụ tinh mỹ, pha một bình linh trà nóng hổi.

“Vương sư huynh, thế nào? Tìm được chất tử của ngươi rồi sao?”

Tử Nguyệt tiên tử rót cho Vương Trường Sinh một chén linh trà, thân thiết hỏi.

“Vẫn chưa, ta để Thanh Thiến và Hài Đường tiếp tục ở lại Thiên Hồ giới tìm kiếm. Thanh Sơn và Mạnh Bân đều mất tích, sau khi chúng ta rời khỏi, gia tộc có Thanh Linh và Thu Minh canh giữ. Điền sư muội, làm phiền ngươi chiếu cố gia tộc của chúng ta nhiều hơn.”

Vương Trường Sinh thành khẩn nói.

“Đây là đương nhiên. Nếu không có ngươi hỗ trợ, đừng nói là tu luyện đến cảnh giới như bây giờ, có khả năng ta đã sớm chết trên tay Nhật Nguyệt cung rồi.”

Tử Nguyệt tiên tử thở dài nói, mặt lộ vẻ hồi ức.

“Lời này nói quá rồi. Thời điểm chúng ta quen biết, trình độ luyện khí của ngươi đã không thấp. Nếu không có ngươi chỉ điểm, trình độ luyện khí của ta cũng không thể nào đề cao nhanh như vậy.”

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử nhắc về chuyện cũ, hai người vừa nói vừa cười.

Thời gian nửa ngày rất nhanh đã trôi qua.

“Điền sư muội, thực lực của ngươi không đủ mạnh. Bộ linh bảo Diệt linh châm và hai khoả Minh Nguyệt châu này ngươi nhận lấy, giữ để phòng thân đi! Ta phải đi rồi. Nếu còn có duyên, nói không chừng chúng ta có thể gặp nhau ở linh giới.”

Vương Trường Sinh lấy ra một hộp ngọc tinh mỹ màu lam, đẩy đến trước mặt Tử Nguyệt tiên tử, sau đó đứng dậy rời khỏi.

Hắn vừa ra khỏi thạch thất, một trận gió thổi qua. Tử Nguyệt tiên tử ôm lấy Vương Trường Sinh tư fphias sau, Vương Trường Sinh có thể cảm nhận được sự mềm mại dán trên lưng mình.

“Điền sư muội, ngươi đây là…”

“Vương sư huynh, ta thực sự hâm mộ Uông sư tỷ. Nàng và ngươi là một cặp ông trời tác hợp, ta không muốn phá hư cảm tình của hai người các ngươi. Ta chỉ muốn có được ngươi một lần, một lần là được rồi.”

Tử Nguyệt tiên tử nhẹ giọng nói, hai hàng lệ xẹt qua gò má, nhỏ xuống y phục của Vương Trường Sinh.

Từ khi nàng bắt đầu vào tu tiên giới, trốn đông trốn tây, sợ bị Nhật Nguyệt cung bắt, từ nhỏ sống trong cừu hận. Không giống Uông Như Yên, Uông gia có thế lực không nhỏ. Cha mẹ Uông Như Yên ân ái, cũng không có cừu địch gì. Sau khi gả cho Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh chủ ngoại, Uông Như Yên chủ nội, nâng đỡ lẫn nhau, không rời không bỏ, đồng sinh cộng tử.

Tử Nguyệt tiên tử quả thực rất hâm mộ Uông Như Yên. Thanh Liên tiên lữ là hai người, không phải ba người. Nàng không muốn phá hư cảm tình của Uông Như Yên và Vương Trường Sinh.

“Điền sư muội, ngươi không cần phải như vậy. Có lẽ ta sẽ chết trên đường phi thăng linh giới, chuyện này không công bằng đối với ngươi.”

Vương Trường Sinh thở dài nói, giọng điệu có theo một tia bất đắc dĩ.

Hắn cũng có hảo cảm với Tử Nguyệt tiên tử, nhưng không phải yêu.

Hắn đã sớm không còn nhiệt huyết của thời thiếu niên, không ham thích đối với nữ sắc, lý tính hơn cảm tính.

“Ta không quan tâm. Ta chỉ muốn có được ngươi một lần, coi như lưu lại cho ta một cái tưởng niệm. Có lẽ chúng ta không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.”

Tử Nguyệt tiên tử gắt gao ôm lấy Vương Trường Sinh không chịu buông tay.

“Chuyện này không công bằng với ngươi, Điền sư muội.”

Vương Trường Sinh thở dài một hơi, cất lời.

“Ta cảm thấy công bằng là được. Nếu có duyên, chúng ta có thể gặp lại nhau ở linh giới. Nếu vô duyên, chính là vĩnh biệt.”

Tử Nguyệt tiên tử đi tới trước mặt Vương Trường Sinh, tựa vào trong lòng Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tử Nguyệt tiên tử, sau đó ôm ngang lấy nàng, đi về hướng giường đá màu xanh.

Quần áo chung quanh bay múa, hai thân thể ấm áp dán sát cùng nhau, cảnh xuân vô hạn.

Ba ngày sau, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử rời khỏi mật thất. Trên mặt Tử Nguyệt tiên tử tràn đầy tươi cười hạnh phúc. Nàng hiện tại đã là thân phận phụ nhân.

“Ta luyện chế Vương Hâm thành một khôi lỗi thú bằng máu thịt. Đây là lệnh bài sai khiến hắn, chỉ cần luyện hoá lệnh bài là có thể sử dụng. Hiện tại hắn ở Thanh Liên phong. Đến lúc đó ngươi đi Thanh Liên đảo một chuyến, dẫn hắn trở về là được. Hy vọng chúng ta có thể gặp nhau ở linh giới.”

Vương Trường Sinh lấy ra một lệnh bài đạm kim sắc, bên trên lệnh bài có khắc hình hoa sen màu vàng.

Vương Hâm chỉ là một khôi lỗi thú cao cấp mà thôi. Nếu Vương Trường Sinh không ở Đông Ly giới, không thể chỉ huy Vương Hâm làm việc. Hắn vốn định để Vương Hâm lại gia tộc, nhưng hiện tại quan hệ giữa hắn và Tử Nguyệt tiên tử đã có biến hoá. Để lại cho Tử Nguyệt tiên tử hay để lại cho gia tộc cũng không khác gì nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận