Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6880: Năm mươi vạn năm (2)

“Nào có dễ dàng như vậy! Không có chiến sự, muốn lập công cũng khó.”

Trình Chấn Vũ thở dài nói.

Vương gia phát triển không ngừng, thực lực tổng thể càng ngày càng mạnh. Tính ra, Sát Cáp Nhĩ bộ lạc cùng Nam Cung tiên tộc ngưng chiến hơn hai trăm vạn năm rồi, đừng nói chiến sự quy mô lớn, Sát Cáp Nhĩ bộ lạc cũng không dám phái người quấy rầy Hoàng thành, càng đừng nói có ý đồ với Thiên thành. Điều này ở trong lịch sử phát triển của hai thế lực, vẫn là lần đầu tiên.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Sát Cáp Nhĩ bộ lạc sớm hay muộn bị diệt, nếu không phải kiêng kị bộ lạc dưới trướng Hồn Tà Vương bộ lạc, Nam Cung tiên tộc nhắm chừng đã sớm ra tay.

“Đúng vậy! Nói đi cũng phải nói lại, rất nhiều năm đều chưa từng đại chiến.”

Tào Ngọc Phượng bày tỏ rất đồng ý.

Trước kia bọn họ lo lắng bùng nổ đại chiến, khi đó Sát Cáp Nhĩ bộ lạc đè Nam Cung tiên tộc ra đánh, bây giờ Nam Cung tiên tộc đè Sát Cáp Nhĩ bộ lạc một đầu, bọn họ khát vọng chiến sự.

“Có lẽ Nam Cung tiên tộc đang có dự tính khác đi! Nếu là thật sự khai chiến, Sát Cáp Nhĩ bộ lạc chưa chắc chống đỡ được.”

Trình Chấn Vũ nói.

Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trí Kiệt cùng đại hán áo vàng từ biệt viện đi ra.

Đại hán áo vàng tràn đầy nụ cười, xem ra kết quả quẻ tượng khiến hắn rất hài lòng.

Mọi người thấy biểu cảm trên mặt đại hán áo vàng, vẻ mặt đầy hâm mộ.

Nói chuyện phiếm một canh giờ, đám người Tào Ngọc Phượng lục tục rời khỏi.

Vương Trí Kiệt tới chỗ ở của Vương Nhất Hân, lấy ra một cái vòng tay trữ vật màu vàng, đưa cho Vương Nhất Hân, nói đơn giản một lần tình hình sự việc.

“Cơ duyên lớn! Ở nơi có chứa chữ “Thú”?”

Vương Nhất Hân kinh ngạc nói.

“Không sai, nhưng năng lực của ta không đủ, chỉ biết cơ duyên lớn của hắn ở Hỗn Độn đại lục, nơi có chứa chữ “Thú”.”

Vương Trí Kiệt nói.

“Cơ duyên lớn gì!”

Một thanh âm nam tử vang dội cất lên.

Vừa dứt lời, Vương Mạnh Bân, Vương Anh Kiệt, Vương Nhất Đao, Bạch Ngọc Kỳ cùng Liễu Hồng Tuyết đi vào.

Vương Mạnh Bân, Vương Anh Kiệt, Vương Nhất Đao, cùng Liễu Hồng Tuyết thành công hóa giải bình cảnh, tiến vào Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ, chẳng qua Bạch Ngọc Kỳ vẫn kẹt ở bình cảnh.

“Mạnh Bân lão tổ, Ngọc Kỳ lão tổ, Anh Kiệt lão tổ, Hồng Tuyết lão tổ, mọi người đã trở lại.”

Vương Nhất Hân lộ vẻ mặt vui mừng.

“Vừa rồi các ngươi nói cơ duyên lớn gì? Là của gia tộc chúng ta sao?”

Vương Mạnh Bân thuận miệng hỏi.

“Không phải, một vị Thái Ất Kim Tiên mời Trí Kiệt bói toán cơ duyên, kết quả quẻ tượng biểu hiện người này có cơ duyên lớn. Mọi người cuối cùng đã trở lại, lão tổ tông nhiều lần dò hỏi tình huống mọi người.”

Vương Nhất Hân vui mừng vô cùng.

“Trong tộc như thế nào? Xuất hiện vị Đại La Kim Tiên thứ ba chưa?”

Vương Mạnh Bân thuận miệng hỏi.

“Trong tộc tất cả đều tốt, còn chưa có vị Đại La Kim Tiên thứ ba. Mạnh Bân lão tổ, mọi người vất vả rồi, lão tổ tông biết mọi người trở về, khẳng định rất vui mừng.”

Vương Nhất Hân nói.

Nàng lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang vàng óng, đánh vào một đạo pháp quyết, tiếng của Vương Thanh Sơn vang lên: “Nhất Hân, bọn Mạnh Bân trở về chưa?”

“Bọn họ vừa trở về, Thanh Sơn lão tổ, ngài xuất quan rồi? Hóa giải bình cảnh rồi sao?”

Vương Nhất Hân quan tâm hỏi.

“Hóa giải rồi, ta đã tiến vào Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ, bọn Mạnh Bân hóa giải bình cảnh chưa?”

Vương Thanh Sơn hỏi.

“Trừ Ngọc Kỳ lão tổ, Mạnh Bân lão tổ bọn họ hóa giải bình cảnh rồi, đã tiến vào hậu kỳ.”

Vương Nhất Hân nói.

“Quá tốt rồi, bảo bọn họ nghỉ ngơi cho tốt trước đi! Muộn một chút ta lại tìm bọn họ tán gẫu.”

Vương Thanh Sơn nói xong lời này, chặt đứt liên hệ.

“Nhất Hân, Thu Lâm lão tổ đang bế quan?”

Vương Anh Kiệt hỏi.

“Không, ngài ấy gặp bình cảnh, cùng bọn Tinh Hải ra ngoài du lịch, đi Thiên Vu thành, đến nay còn không có trở về.”

Vương Nhất Hân nói.

Bọn người Vương Tinh Hải, Vương Âm Âm, Vương Định Dương đều kẹt ở Thái Ất Kim Tiên trung kỳ, theo Vương Thu Lâm ra ngoài du lịch.

Vương Anh Kiệt gật gật đầu, nói chuyện phiếm chốc lát, bọn họ quay về chỗ ở nghỉ ngơi, Vương Trí Kiệt cũng trở về.



Vạn Thú thành, một tòa trang viên yên tĩnh.

Liễu Thiên cùng một phụ nhân váy trắng dáng người yểu điệu ngồi ở trong một đình đá màu xanh, đang nói cái gì.

“Vạn Thú cung chúng ta lại có thêm một vị Đại La Kim Tiên, không tồi.”

Vẻ mặt Liễu Thiên kích động.

Phụ nhân váy trắng là Mộc Băng Đại La Kim Tiên mới tấn thăng của Vạn Thú cung, nàng mở chín khiếu, chưa nắm giữ một môn chí tôn pháp tắc nào, pháp tắc viên mãn hơn nữa tu luyện thành tiên thể.

Mộc Băng gật gật đầu nói: “May có Liễu sư tỷ hỗ trợ, bằng không ta không dễ dàng vượt qua lôi kiếp như vậy.”

Nàng tu luyện pháp tắc đến viên mãn trùng kích Đại La Kim Tiên, lôi kiếp tương đối mạnh, cũng may nàng tu luyện thành tiên thể, hơn nữa Liễu Thiên cho nàng một bộ thượng phẩm Hỗn Độn giáp trụ, còn mời đến tiên trận sư bậc bốn bày trận, nàng lúc này mới thoải mái một chút.

“Người trong nhà nói khách khí cái gì, đáng tiếc Lâm sư điệt, bọn họ tiến vào Càn Khôn khư tầm bảo, chưa biết sống hay chết, ta đoán bọn họ đụng tới Vương gia, bị tu sĩ Vương gia bắt đi rồi.”

Liễu Thiên nhíu mày nói.

Nàng đợi ở ngoài Càn Khôn khư thật lâu, vẫn đợi không được đệ tử của Vạn Thú cung, bản mạng hồn đăng của bọn họ chưa tắt, hoặc bọn họ bị cấm chế vây khốn, hoặc bọn họ gặp kẻ địch mạnh, thân thể bị hủy, Nguyên Anh bị bắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận