Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1692: Giao đấu (1)

Hai người bước nhanh vào Kim kình điện, Vương Trường Sinh vội vàng dùng truyện tấn bàn liên hệ với Tử Nguyệt tiên tử.

Thời điểm Vương Trường Sinh đi vào Kim kình điện, Hoả Vân tán nhân và Viên Cương đã truyền tống rời khỏi.

Trong đại điện có mấy chục toà truyến tống trận, thỉnh thoảng có người truyền tống rời khỏi, có người truyền tống đến đây.

Vương Trường Sinh căn bản không biết bọn họ lợi dùng truyền tống trận nào rời khỏi, ánh mắt hẳn đảo quanh, thấy được Tôn Phi Dương.

Tôn Phi Dương và một thiếu phụ váy xanh đứng ở một góc, thỉnh thoảng bọn họ nhìn ra bên ngoài, dường như đang đợi ai đó.

“Tôn tiểu hữu, vừa rồi ngươi có nhìn thấy một vị đạo hữu có bộ dáng béo mập dùng truyền tống trận nào rời khỏi không? Hắn lợi dụng toà truyền tống trận nào rời khỏi?”

Vương Trường Sinh đi đến trước mặt Tôn Phi Dương, dùng một loại thanh âm khàn khàn, truyền âm hỏi.

Vương Trường Sinh cải biến dung mạo, Tôn Phi Dương không nhận ra được. Nhưng hắn cũng không dám đắc tội Nguyên Anh tu sĩ.

“Tiền bối nhận thức vãn bối?”

Tôn Phi Dương nghi hoặc hỏi. Hắn cũng chưa từng gặp được vị tiền bối này, không dám dễ dàng tiết lộ hành tung của Nguyên Anh tu sĩ khác, tránh gây hoạ diệt thân.

“Ngươi gọi là Tôn Phi Dương? Đồ nhi của lão phu nhận thức ngươi. Đừng dong dài nữa, nói cho lão phu biết tên mập đó đi nơi nào. Nếu không đừng trách lão phu không khách khí.”

Trên người Vương Trường Sinh lao ra một cỗ linh áp mạnh mẽ. Nếu đổi hắn là Tôn Phi Dương, hắn cũng không dám dễ dàng tiết lộ hành tung của Nguyên Anh tu sĩ.

Tôn Phi Dương kinh hãi một trận, truyền âm nói: “Vị tiền bối đó đến Vạn Mãng hải vực.”

Hoả Vân tán nhân tương đối béo, Tôn Phi Dương nhớ rất rõ ràng.

Lúc này, Tử Nguyệt tiên tử cũng đã chạy tới.

Vương Trường Sinh lấy ra một viên trữ vật châu màu xanh, đưa cho Tôn Phi Dương, hung tợn truyền âm nói: “Chuyện này không được truyền ra bên ngoài, nếu không đừng trách lão phu trở mặt.”

Những người khác cũng không biết Tôn Phi Dương và Vương Trường Sinh nói gì, chỉ thấy Vương Trường Sinh cho Tôn Phi Dương một viên trữ vật châu.

Tôn Phi Dương liên thanh đáp ứng, cho dù đối phương không nói, hắn cũng không dám truyền ra ngoài.

Vương Trường Sinh thanh toán linh thạch, cùng Tử Nguyệt tiên tử đứng trên một pháp trận lớn hơn mười trượng màu bạc.

Thủ vệ đánh vào đó một đạo pháp quyết, một đạo sáng mờ sáng lên dưới chân bọn họ, dần bao phủ toàn thân hai người.

Một âm thanh rất nhỏ đi qua, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử xuất hiện tại một toà đại điện sáng ngời rộng mở. Một trận tiếng động huyên náo từ bên ngoài truyền đến.

Bọn họ vội vàng đi ra ngoài, trên đường lớn, người qua lại như nước.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử nhìn trái ngó phải. Rất nhanh, bọn họ phát hiện Hoả Vân tán nhân. Cũng không có biện pháp, thân hình của hoả Vân tán nhân mười phần dễ thấy.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử liếc mắt nhìn nhau một cái, phân tán tách ra, thay phiên giám thị, bọn họ không dám tiến sát quá gần.

Một lát sau, Hoả Vân tán nhân và Viên Cương rời khỏi phường thị, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử cũng đi theo ra ngoài.

Hoả Vân tán nhân quay đầu liếc mắt nhìn về phía sau, có hơn mười tu sĩ ra khỏi phường thị. Trong đó có một thanh niên áo bào xanh và một thiếu phụ váy tím. Thứ khiến cho hắn chú ý là, cả hai người đều là Nguyên Anh tu sĩ.

Viên Cương tựa như cảm giác được điều gì, cũng quay đầu nhìn về phía Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử thần sắc như thường. Bọn họ dùng Hoá linh châu cải biến dung mạo, thu liễm khí tức. Cũng không cần lo lắng bị Hoả Vân tán nhân nhận ra.

Hoả Vân tán nhân chợt đi về phía Tử Nguyệt tiên tử, Tử Nguyệt tiên tử thần sắc như thường, tiếp tục đi về phía trước, hai người nhìn thoáng qua nhau.

Ánh mắt Hoả Vân tán nhân lộ ra chút nhạo báng. Hắn tương đối háo sắc, Tử Nguyệt tiên tử cải biến dung mạo và khí tức, nhưng dáng người của Tử Nguyệt tiên tử thì không lừa được hắn.

Ngửi được mùi nữ nhân, đây là một môn bản lãnh đầy kiêu ngạo của Hoả Vân tán nhân.

Tử Nguyệt tiên tử và Vương Trường Sinh hoá thành hai đạo độn quang phá không mà đi, không qua bao lâu liền biến mất ở phía chân trời.

“Viên đạo hữu, chúng ta bị Thái Hạo chân nhân theo dõi, tìm một chỗ giải quyết bọn họ đi! Bớt để bọn họ vướng chân vướng tay, muốn tầm bảo cũng không an tâm.”

Hoả Vân tán nhân truyền âm nói, trong mắt tràn đầy dâm uế.

Hắn còn chưa từng chơi đùa nữ tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn là nữ tu sĩ có dáng người tốt như vậy.

“Thái Hạo chân nhân! Hừ, nếu hắn muốn chết, vậy chúng ta sẽ tiễn hắn một đoạn đường.”

Trong mắt Viên Cương chợt loé hàn quang, gật đầu đáp ứng.

Hai người hoá thành hai đạo độn quang phá không mà đi. Không qua bao lâu, bọn họ liền biến mất ở phía chân trời.

...

Bọn họ nghênh ngang lướt qua khiến Tử Nguyệt tiên tử và Vương Trường Sinh mừng rỡ.

Bọn họ vạn vạn không ngờ tới, mình đã bị Hoả Vân tán nhân nhận ra thân phận. Hoá linh châu chỉ có thể thay dổi dung mạo và khí tức, nhưng không thay được dáng người nóng bỏng và dáng đi của Tử Nguyệt tiên tử.

Tử Nguyệt tiên tử và Vương Trường Sinh liếc mắt nhìn nhau, cố ý thả chậm tốc độ.

Ba canh giờ sau, Hoả Vân tán nhân và Viên Cương dừng lại trên một toà hoang đảo lớn hơn trăm dặm.

“Hai vị đạo hữu đi theo chúng ta lâu như vậy, là vì Vạn tiên lệnh trên tay chúng ta sao?”

Hai tay Viên Cương để sau lưng, thần sắc lạnh lùng.

Đổi vị trí mà nói, nếu hắn phát hiện hành tung của Vương Trường Sinh, cũng sẽ dịch dung đuổi theo, tìm cơ hội động thủ. Trong quá trình này, hắn sẽ tận khả năng không sử dụng thần thông của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận