Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1710: Vạn Hoả hải vực

Tử Nguyệt tiên tử cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Không có, từ xưa đến nay không hề thiếu đại nhân vật không lộ thanh danh. Thanh Liên chân quân đề cập đến việc phi thăng linh giới, hẳn hắn là Hoá thần tu sĩ. Ta nhớ chất tử Vương Thanh Sơn của ngươi là kiếm tu. Công pháp này cho hắn tu luyện là thích hợp nhất.”

“Liệt Dương chân quân bị hai gã ma tộc Nguyên Anh hậu kỳ làm bị thương nặng, khó trách hắn không địch lại. Nhưng không nghĩ tới ngây người ở tu tiên giới Bắc Cương mấy trăm năm, đi qua không ít hiểm địa. Vương sư huynh, không phải người từng đề cập sao? Tương lai phải đi tu tiên giới Bắc Cương một chuyến, có lẽ có thể sử dụng được.”

Tử Nguyệt tiên tử đưa cho Vương Trường Sinh một tấm ngọc giản màu xanh, ngoại trừ những tài vật này, còn có Liệt Dương cung.

Liệt Dương cung vẫn đầy đủ không tổn hao gì, lấy sử dụng làm động phủ là thích hợp nhất. Liệt Dương chân quân có để lại di ngôn, làm thế nào để thu Liệt Dương cung.

Thu thập tài vật, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử dọc theo đường cũ quay về.

Ra khỏi Liệt Dương cung, mười ngón tay Vương Trường Sinh bấm nệm không thôi, đánh từng đạo pháp quyết lên Liệt Dương cung.

Liệt Dương cung kịch liệt chớp động, linh quang loé ra.

“Thu.”

Vương Trường Sinh quát khẽ một tiếng, biến đổi pháp quyết. Liệt Dương cung nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một cung điện lớn bằng bàn tay.

Bảo này có chút đặc thù, không thể thu vào trữ vật giới, chỉ có thể mang theo bên thân.

Vương Trường Sinh cất Liệt Dương cung vào trong lòng, dọc theo đường núi đi xuống cùng Tử Nguyệt tiên tử.

Bảy ngày sau, bọn họ rời khỏi Vạn Tiên trủng, bay về hướng Ngũ Long hải vực.

...

Vạn Hoả hải vực bởi vì tập trung nhiều núi lửa mà nổi tiếng khắp tu tiên giới Nam Hải. Dựa núi ăn núi, dựa thuỷ ăn thuỷ. Vạn Hoả hải vực vì có nhiều núi lửa, yêu thú và tài liệu thuộc tính Hoả cũng rất nhiều, hấp dẫn không ít thương lữ đến Vạn Hoả hải vực để buôn bán.

Kim diễn đảo nằm ở phía nam Vạn Hoả hải vực. Bởi vì có vị trí ưu việc, thương lữ lui tới rất nhiều.

Thời gian chính Ngọ, mặt trời chói chang. Bên trong phường thị dòng người như nước, âm thanh chào mời vang lên không ngừng, có vẻ dị thường náo nhiệt.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử thong thả rải bước trên đường lớn, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát cửa hàng hai bên đường.

Liệt Dương thần tháp bị hao tổn, muốn chữa trị cần phải hao tổn lượng lớn tài liệu. Toàn bộ tu tiên giới Nam Hải, Vạn Hoả hải vực có nhiều tài liệu thuộc tính hoả nhất.

Trong không khí tràn ngập mùi lưu hoàng thản nhiên, từng đoá hoả vân màu đỏ phiêu đãng trên trời cao, toàn bộ bầu trời đều là màu đỏ đậm.

Cửa hàng hai bên đường chủ yếu là cửa hàng bán nguyên vật liệu, tài liệu yêu thú, đa số đều là thuộc tinhd hoả.

Một lát sau, bọn họ xuất hiện ở một quảng trường hồng thạch, mặt đất được trải một loại đá tảng nào đó màu đỏ . Một toà cung điện đậm kim sắc lơ lửng trên không quảng trường hồng thạch. Trên cửa treo một bảng hiệu sáng bóng màu bạc, viết ba chữ to bằng sơn nước “Kim Diễm cung”. Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phát sáng lập loè, làm cho người khác chú mục.

Mười tám đoá hoả vân xếp thành một hàng, hình thành một cái thang, từ mặt đất kéo lên đến chửa Kim Diễm cung.

Thỉnh thoảng có người tu tiên từ bậc thang màu đỏ đi xuống, cũng có người đi lên bậc thang màu đỏ.

Thần thức của Vương Trường Sinh đảo qua hoả vân màu đỏ, ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, cười nói: “Đây là thang được luyện chế từ Vân diễm thạch.”

Vân diễm thạch là một loại tài liệu luyện khí, ngoại hình giống tảng đá, chất liệu rất nhẹ, có thể tuỳ tiện thay đổi hình dạng. Dùng để luyện chế phi hành pháp khí bình thường hoặc một số đồ linh tính. Phối hợp với hoàn cảnh của Vạn Hoả hải vực, Vân diễm thạch được luyện chế thành phi hành pháp khí có thể nguỵ trang thành đám mây, tránh né yêu thú đuổi giết.

Tử Nguyệt tiên tử gật gật đầu, đáp lời: “Thứ này là pháp bảo được Vân diễm thạch bình thường luyện chế thành. Nghe nói có thể ẩn nấp khí tức, Nguyên Anh tu sĩ cũng không thể phát hiện dị thường.”

Hai người nâng bước đi lên bậc thang, một cước dẫm nát vân đoàn màu đỏ. Hoả vân màu đỏ nhất thời lõm xuống, bọn họ cảm giác như đang giẫm lên bông mềm vậy. Đợi bọn hắn đi lên đến đám hoả vân thứ hai, hoả vân thứ nhất chậm rãi khôi phục nguyên trạng.

Không qua bao lâu, bọn họ bước vào Kim Diễm cung.

Đại điện sáng ngời rộng mở, trang sức hoa lệ, cột đá thô to điêu khắc đồ án tinh mỹ, mười mấy người tu tiên đang chọn lựa vật phẩm.

Một loạt giá để đồ màu đỏ cao lớn được tạo ra từ Vân diễm thạch, bên trên bày ra lượng lớn tài liệu. Tài liệu yêu thú, tài liệu luyện khí, tiều liệu bày trận, tài liệu luyện đan.

Ánh mắt Vương Trường Sinh đảo qua, vẫn chưa nhìn thấy cầu thang nào. Kim Diễm cung giống như chỉ gói gọn trong không gian rộng lớn này, không có lầu các gì thêm. Hắn hơi phóng khí tức ra ngoài, một người nam trung niên với khuôn mặt không khéo bước nhanh tới, nhiệt tình chào hỏi: “Hoan nghênh hai vị tiền bối quan lâm bổn điếm, không biết có thể giúp gì cho hai vị tiền bối?”

“Chưởng quầy của các ngươi có ở đây không? Chúng ta có việc tìm hắn.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh bình thản, hắn đương nhiên sẽ không nói nhiều với một vị Trúc cơ tu sĩ.

“Chưởng quầy ở trong điếm, mời hai vị tiền bối đi cùng vãn bối.”

Người nam trung niên dẫn Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử đi đến trước mặt một vách đá. Hắn chộp tới vách đá, cứng rắn xé mở ra một lỗ hổng.

Vương Trường Sinh nhìn kỹ, phát hiện cái gọi là vách đá thật ra là một bức mành màu đỏ. Hắn vừa nãy cẩn thân quan sát, nhưng lại không phát hiện điều gì dị thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận