Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6257: Cơ duyên của Vương Thanh Linh (1)

Vương Thanh Phong bấm pháp quyết, chiến giáp biến mất. Hắn thu hồi tiên khí, sải bước đi về phía trước.

Sau khi xuyên qua rừng rậm, một thung lũng hẹp dài xuất hiện ở trước mặt hắn.

Thần thức Vương Thanh Phong mở rộng, chưa phát hiện cái gì khác thường, thả ra một con rối thú hình người, khống chế con rối thú, để nó đi vào trong thung lũng, không có gì khác thường, hắn lúc này mới đi vào theo.

Trong thung lũng gồ ghề, trên mặt đất có một khối thi hài thật lớn nằm đó, nhìn từ ngoại hình giống con rết.

Không qua bao lâu, hắn đã đến điểm cuối, một vách núi hiểm trở ngăn cản đường đi của hắn, vách đá hai bên gập ghềnh lồi lõm.

“Ồ!”

Vương Thanh Phong khẽ ồ một tiếng, ánh mắt đặt ở trên vách đá bên trái, thần thức của hắn cảm ứng được vách đá bên trái có cấm chế dao động mỏng manh, nếu không phải hắn tu luyện 《 Thái Hư Đoán Thần Quyết 》, lại thêm hắn từng dùng tiên đan tăng trưởng thần thức, thần thức đặc biệt mạnh, hắn cũng không phát hiện được.

Ngón trỏ tay phải của hắn toát ra một đạo hào quang màu đỏ lóa mắt, lao thẳng đến vách đá bên trái.

Một tiếng vang trầm cất lên, vách đá bên trái có thêm một lỗ thủng to bằng ngón tay.

Vương Thanh Phong nghĩ một chút, mi tâm sáng lên một đạo hào quang màu đỏ chói mắt, một lưỡi đao ánh sáng màu đỏ thật lớn bắn ra, đánh lên trên vách đá bên trái, đây là thần thức công kích.

Lưỡi đao ánh sáng màu đỏ đánh lên vách đá, vách đá sáng lên một đạo hào quang màu vàng mỏng manh.

“Thần thức cấm chế! Khó trách.”

Vương Thanh Phong bừng tỉnh đại ngộ, mi tâm lại bay ra một lưỡi đao ánh sáng màu đỏ, đánh lên hào quang màu vàng, hào quang màu vàng chia năm xẻ bảy, hiện ra một cửa hang lớn khoảng một trượng.

Con rối thú hình người đi vào, tốc độ cũng không nhanh, Vương Thanh Phong theo ở phía sau.

Không qua bao lâu, hắn đã đến điểm cuối, một căn phòng đá đơn sơ lớn hơn trăm trượng xuất hiện ở trước mặt hắn, trung ương căn phòng đá có một thi hài hình người, nhiều chỗ của thi cốt đều có vết nứt, xương sọ biến thành màu đen, xương tay phải không cánh mà bay, xem ra lúc còn sống bị thương nặng, xương tay trái đeo một cái vòng tay trữ vật màu vàng.

Vương Thanh Phong lật bàn tay phải, một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang vàng óng xuất hiện trên tay, rót vào tiên nguyên lực, tấm gương nhỏ màu vàng phun ra một vầng sáng màu vàng, bao phủ thi hài hình người.

Một mảng hắc quang từ dưới đáy thi hài bay ra, còn chưa bay ra xa bao nhiêu, liền bốc lên một làn khói đen, hóa thành tro bụi.

Tấm Diệt Hồn Kính này chuyên môn nhằm vào thần hồn, nếu có tàn hồn muốn ám toán Vương Thanh Phong, độ khó vẫn là rất cao.

Vương Thanh Phong tra xét rõ ràng toàn bộ gian phòng đá, không dám để sót một chỗ nào, thúc giục Hỏa pháp tắc, thiêu hủy thi hài, sau khi không có khác thường, lúc này mới cầm vòng tay trữ vật lên, nhẹ nhàng vung cổ tay một cái, sau khi một vầng sáng màu vàng lướt qua, trên mặt đất có thêm một đống lớn đồ vật, trung phẩm tiên khí có ba món, trong đó hai cái hộp ngọc màu vàng tinh xảo dẫn lên sự chú ý của Vương Thanh Phong, trên hai cái hộp ngọc màu vàng đều dán một tấm bùa lóe ra hào quang màu bạc.

Hắn bóc hai tấm bùa màu bạc xuống, mở nắp hộp ra nhìn, bên trong đều có một trái Kim Ngẫu Tiên Quả.

“Kim Ngẫu Tiên Quả!”

Vương Thanh Phong hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt kích động.

Vương Thanh Phong tự nhiên biết giá trị của Kim Ngẫu Tiên Quả, ăn một trái Kim Ngẫu Tiên Quả, hắn có xác suất rất lớn tu luyện thành chân linh đỉnh phong, nhìn từ tình huống của thi hài, hẳn là tiên nhân tiến vào Càn Khôn khư tầm bảo.

Vương Thanh Phong cầm lấy một tấm ngọc giản màu xanh, thần thức chìm vào trong đó.

Hắn xem xong nội dung của toàn bộ ngọc giản, nhiều ngọc giản nhắc tới tình huống của Ngũ Tiên môn, xem ra người này là đệ tử Ngũ Tiên môn, chỉ là không biết hắn chết bởi tay người nào.

Đệ tử Ngũ Tiên môn không có khả năng mang theo Kim Ngẫu Tiên Quả tiến vào Càn Khôn khư, khẳng định là từ Càn Khôn khư tìm được, về phần từ nơi nào tìm được, Vương Thanh Phong không rõ, trong vòng tay trữ vật có một tấm bản đồ, có một chút văn tự đánh dấu.

Hắn thu hồi đồ vật trên mặt đất, đứng dậy đi ra ngoài. Vượt qua vách núi, một mảng thảo nguyên rộng lớn vô cùng xuất hiện ở trước mắt hắn, Vương Thanh Phong lấy ra một tấm da thú màu xanh, bên trên có sơn có thủy, một số nơi có văn tự đánh dấu, hắn đi về phía thảo nguyên, biến mất ở trong thảo nguyên rộng lớn.

---

Một ngọn núi cao chọc trời thế núi hiểm trở, chân núi là một mảnh đất rộng rãi, một con hỗn độn thú sáu màu ngoại hình giống chim cắt cùng một con hỗn độn thú bảy màu hình thái thú nhân đang chiến đấu cuốn lấy Vương Thanh Linh, trên lưng Vương Thanh Linh có một đôi cánh chim màu đỏ, hai tay là long trảo, còn có một cái đuôi rồng màu đen.

Bọn họ sau khi tách ra khỏi đám người Vương Trường Sinh, đụng phải hỗn độn thú bảy màu biến dị, thật không dễ gì cắt đuôi hỗn độn thú bảy màu biến dị, lại đụng phải hai con hỗn độn thú bảy màu đang phá cấm. Hỗn độn thú cùng tiên nhân vốn là tử địch, tự nhiên sẽ không nương tay.

Nàng hợp thể cùng Vương Tước, Vương Mộng, Vương Thanh Bạch, đối phó hai con hỗn độn thú bảy màu.

Vương Thanh Linh phát ra một tiếng chim hót vang tận mây xanh, hư ảnh một con Chu Tước thật lớn xuất hiện ở đỉnh đầu của nàng, mặt đất tự bốc cháy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận