Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1718: Hoàng Phú Quý kết anh (1)

“Chúng ta vào trong rồi nói chuyện!”

Vương Trường Sinh chỉ vào lầu các màu xanh cách đó không xa. Hắn cảm thấy nên nói rõ với Vương Minh Nhân một ít tình huống. Nếu không tương lai Vương Minh Nhân tiến vào Nguyên Anh kỳ, nói không chừng sẽ vì việc này mà lục đục với gia tộc.

Rất nhanh, bọn họ xuất hiện ở bên trong lầu các màu xanh, Tây Môn Phượng ngâm nước phao trà, tiếp đón Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

“Minh Nhân thúc, chúng ta đoán rằng Cửu U tông là hung thủ. Nguyên nhân là do sớm đã có xung đột với tu sĩ Cửu U tông, nhưng ta không dám xác định, nên mới không nói cho các ngươi.”

Vương Trường Sinh đương nhiên không thể nói ra sự tồn tại của Diệp LÂm. Đừng nố Vương Minh Nhân không biết, đám người Vương Thanh Linh cũng không biết là vì Diệp Lâm. Kết thù như thế nào không quan trọng, đắc tội ai mới là trọng điểm.

“Lần này các ngươi đến Bắc Cương định tra như thế nào? Cửu U từng xảy ra nội chiến, hiện tại đang chậm rãi khôi phục nguyên khí. Chỉ là Nguyên Anh tu sĩ đã có hơn mười hai vị, đây chỉ là số lượng công bố với bên ngoài. Các ngươi cần ta phối hợp như thế nào, cứ nói rõ, qua một đoạn thời gian ta chỉ sợ cũng không ở tu tiên giới Bắc Cương.

Vương Minh Nhân chân thành nói. Hắn và TRần Tương Nhi hoà hảo, không hoàn toàn vì muốn bù đắp. Hắn sắp đánh sâu và Nguyên Anh kỳ, lo lắng Trần Tương Nhi sẽ trở thành tâm ma của hắn, lúc này mới hoà hảo cùng Trần Tương Nhi. Hy vọng có thể tránh đi tâm ma này.

“Sao vậy? Minh Nhân thúc, các ngươi muốn quay về Đông Hoang?”

Uông Như Yên tò mò hỏi.

Tây Môn Phượng cười gật đầu, đáp lời: “Đúng vậy! Qua một đoạn thời gian, chúng ta chuẩn bị quay về tổng đà. Phu quân tính bế quan đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ.”

Bọn họ tích góp từng tí điểm cống hiến, có thể đổi lấy hai phần kết anh linh vật. Lấy tư chất của Vương Minh Nhân, hắn rất có khả năng tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Vương Trường Sinh trầm ngâm nửa ngày, rồi nói: “Chúng ta đã có mục tiêu, nhưng chúng ta không thể bại lộ thân phận. Định bắt mấy con yêu thú bậc ba về, dàn cảnh nhờ đấu thú mà quen biết đối phương. Minh Nhân thúc, ngươi có thể có phương pháp nào khác không?”

“Yêu thú bậc ba? Ta có một người bạn tốt vừa bắt được hai con yêu thú bậc ba. Để ta giới thiệu ngươi làm khách, ngươi tìm hắn, nói là ta giới thiệu. Chắc là có thể thành.”

Uông Như Yên lắc đầu nó: “Lỡ như chuyện này bại lộ, Cửu U tông có khả năng sẽ tra theo manh mối này. Làm liên luỵ Minh Nhân thúc thì không tốt.”

“Yên tâm, hắn thường xuất hiện ở chợ đen. Trời mới biết hắn từ nơi nào bắt được yêu thú bậc ba. Bằng hữu như vậy ta có rất nhiều, thương lữ nhờ ta giới thiệu khách cũng rất nhiều. Nếu Cửu U tông tra được lên người ta cũng không sao. Thái Nhất tiên môn chúng ta cũng không sợ Cửu U tông.”

Vương Minh Nhân chẳng hề để ý nói. Hắn thật sự đảm đương là người trung gian với gian thương. Chuyện như vậy, không biết hắn đã làm bao nhiêu lần rồi. Huống chi khoảng cách vào Nguyên Anh kỳ của hắn chỉ còn nửa bước. Hắn càng không sợ bị Cửu U tông tra đến trên người.

Thái Nhất tiên môn ngày càng cường thịnh. Cửu U tông chỉ mới khôi phục nguyên khí, còn cách thời kỳ cường thịnh một khoảng dài. Còn không đã sớm cùng Thái Nhất tiên môn bùng nổ xung đột chính diện.

Huống chi tu sĩ bán linh thú hằng năm trà trộn ở chợ đen. Nói không chừng hắn cũng là mua lại từ người khác, Cửu U tông sao lại có thể dễ dàng định mục tiêu như vậy.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, hướng mắt ra hiệu với Uông Như Yên. Uông Như Yên ngầm hiểu, lấy ra một hộp ngọc màu xanh, đưa cho Vương Minh Nhân rồi nói: “Minh Nhân thúc, đây là hạt sen của Thiên nguyệt kim liên ngàn năm. Ngươi có thể dùng sống. Thứ này có ích với việc kết anh của ngươi, cũng là một chút tâm ý của chúng ta.”

Kết anh linh vật của Vương gia cũng không nhiều lắm. Những linh vật kết anh khác chỉ có một phần, chỉ có hạt sen Thiên nguyệt kim liên ngàn năm, Vương gia có một đoá. Đưa cho Vương Minh Nhân một hạt cũng không tính là gì.

Nghe được bốn chữ Thiên nguyệt kim liên, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng vẻ mặt khiếp sợ. Bọn họ vạn vạn không ngờ tới được, cts lại có thể đưa ra một hạt Thiên nguyệt kim liên ngàn năm.

“Đa tạ, Trường Sinh, Như Yên.”

Vương Minh Nhân cảm kích nói. Đồ vật khác hắn có thể từ chối, nhưng kết anh linh vật thì không. Quan hệ của hắn rộng khắp, có thể mời Luyện đan sư cấp bốn hỗ trợ luyện chế thành đan dược để sử dụng, hiệu quả càng được nâng cao.

Vương Minh Nhân trong lòng kích động, ngũ vị tạp trần. Hắn nhìn ra được hạt Thiên nguyệt kim liên Vương Trường Sinh có trong tay hẳn không ít. Dù sao Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Linh, Diệp Hải Đường đều là người thân cận của Vương Trường Sinh. Từ góc độ nào đó mà nói, Vương Trường Sinh thân thiết với bọn họ hơn, không phải Vương Minh Nhân.

Hắn đoán Vương Trường Sinh chiếm được truyền thừa của một vị cao giai tu sĩ nào đó. Thậm chí có khả năng có được di sản của một môn phái nhỏ. Hắn tuyệt đối không tưởng tượng được Vương Trường Sinh chiếm được là di sản của một trong mười đại tông môn Nam Hải, Trấn Hải tông.

Vẻ mặt Tây Môn Phượng cũng thực kích động. Mặc kệ nói như thế nào, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nguyện ý bỏ ra một hạt sen cho bọn họ. Đã nói lên việc bọn họ xem Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng như người một nhà. Tây Môn Phượng âm thầm hạ quyết tâm, về sau phải cố gắng hồi báo gia tộc gấp bội.

Nửa canh giờ sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi. Bọn họ thong thả rải bước trên đường lớn.

Lúc này, sắc trời đã dần tối xuống, người đi trên đường không giảm mà còn tăng. Các chủ quán để tiểu nhị đứng trước cửa tiệm thét to chào hàng mời khách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận