Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3308: Thông minh bị thông minh lầm Vương Trường Sinh ra tay (2)

Vạn Thú Lệnh là một món thượng phẩm thông thiên linh bảo, trấn môn chi bảo của Vạn Linh môn, có thể mạnh mẽ sai khiến yêu thú bậc bảy trở xuống. Vương gia thành lập còn không đến ngàn năm, hẳn là không có loại bảo vật này.

Mắt thấy một trò hay mình chủ đạo bị phá hư, nàng tự nhiên không cam lòng.

Liễu Vân Lam lại lấy ra một tấm Diệt Hồn Phù, vung nhẹ cổ tay một cái, Diệt Hồn Phù hóa thành một đạo ô quang xé gió lao đi.

Vì không để lại chứng cớ có tính thực chất, nàng chỉ có thể lợi dụng bùa từ bên cạnh giúp đỡ.

Ô quang đánh trúng cá đuối lưỡi cưa, cá đuối lưỡi cưa phát ra tiếng kêu khổ sở, lực công kích nhỏ đi một chút.

Thần thức Liễu Vân Lam cảm ứng được, có mấy luồng linh khí dao động kinh người bay về phía nàng, như ẩn như hiện.

Lấy vỏ trai ngọc thật lớn làm trung tâm, phạm vi trăm dặm chợt hiện ra mười tám hạt châu hào quang màu lam lấp lánh, bao vây vỏ trai ngọc thật lớn.

Nhìn thấy mười tám hạt châu màu lam, Liễu Vân Lam biến sắc hẳn, bắt pháp quyết, vỏ trai ngọc màu lam nhất thời hướng về nơi xa di động, tốc độ rất nhanh.

“Muốn đi? Coi Vương mỗ không tồn tại sao?”

Một giọng nam tử lạnh lùng vô tình chợt vang lên, mười tám hạt châu màu lam nhất thời tỏa sáng, nước biển bị đẩy ra ngoài, hình thành một vùng chân không phạm vi năm trăm dặm, một màn hào quang màu lam thật lớn chặn nước biển, vỏ trai ngọc thật lớn bị màn hào quang màu lam chặn lại.

Vô số hơi nước màu lam chợt xuất hiện, hóa thành một bàn tay màu lam bỗng dưng hiện lên, bổ về phía vỏ trai ngọc khổng lồ.

Vỏ trai ngọc khổng lồ ngã xuống trên thềm biển, một thiếu phụ váy lam ngũ quan diễm lệ đi ra, chính là Liễu Vân Lam dịch dung. Nàng không dám dùng mặt thật đối mặt Vương gia, chỉ cần nàng xông ra ngoài, thì có thể rút gia tộc ra ngoài.

Đều là tu sĩ Luyện Hư, nàng không tin mình dễ bị giết như vậy.

Một cầu vồng màu lam bắn nhanh đến, nháy mắt đã đến trước mặt Liễu Vân Lam.

Liễu Vân Lam mở miệng, một tấm khiên nhỏ màu lam to bằng bàn tay bay ra, nháy mắt phóng to, che ở trước người.

Cầu vồng màu lam đánh lên tấm khiên màu lam, truyền ra một tiếng vang trầm nặng.

Vô số hơi nước màu lam bỗng dưng hiện lên, sau nháy mắt mơ hồ, hóa thành bộ dáng Vương Trường Sinh.

Hắn mặt đầy sát khí, mặc kệ là Liễu gia hay Lãnh Diễm phái, muốn mượn đao giết người, Vương Trường Sinh tuyệt đối sẽ không nương tay.

Vương Trường Sinh vừa lộ mặt, Liễu Vân Lam đã triệu ra sáu cây phi đao hào quang màu lam lưu chuyển bất định, ở trong một tràng tiếng đao ngân chói tai, sáu cây phi đao màu lam chợt kết hợp một thể, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ màu lam hơi nước mênh mông, lao thẳng đến Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, ngoài thân nở rộ hào quang màu lam, thân thể cất cao không chỉ một vòng, truyền ra một đợt tiếng xương khớp vang “rắc rắc”, nắm tay phải chợt toát ra một ngọn lửa màu lam tuyết, đánh về phía lưỡi đao khổng lồ màu lam.

“Keng” một tiếng trầm nặng, lưỡi đao khổng lồ màu lam bay ngược đi, nháy mắt kết băng, đã bị đông cứng.

Ngoài thân Liễu Vân Lam sáng lên một đợt hào quang màu lam lóa mắt, một hư ảnh nữ tử mơ hồ bỗng dưng hiện lên, bàn tay phải của hư ảnh nữ tử bổ về phía hư không.

Trước người Vương Trường Sinh chợt toát ra vô số hơi nước màu lam, hóa thành một bàn tay khổng lồ màu lam hào quang màu lam lấp lánh, đánh về phía Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh không hề sợ hãi, hai nắm đấm tung ra, đập bàn tay khổng lồ màu lam vỡ nát, hóa thành vô số hơi nước màu lam, rơi vãi xung quanh.

Hào quang màu lam lóe lên, đỉnh đầu Vương Trường Sinh chợt xuất hiện một cái ấn nhỏ màu lam, hình thể cái ấn nhỏ màu lam tăng vọt, đập về phía Vương Trường Sinh.

Một tiếng nổ cất lên, Vương Trường Sinh bị cái ấn khổng lồ màu lam đánh trúng, đất rung núi chuyển.

Hư không phía sau Liễu Vân Lam chợt toát ra nhiều đốm sáng màu lam, hóa thành bộ dáng Vương Trường Sinh.

Ngoài thân Vương Trường Sinh nở rộ hào quang màu lam, một hư ảnh hình người thật lớn chợt xuất hiện ở đỉnh đầu, nắm tay phải lóe lên một đợt hào quang màu lam, nắm tay phải của hư ảnh hình người đánh về phía hư ảnh nữ tử.

Hư ảnh nữ tử vội vàng vung bàn tay phải, nghênh đón.

Một tiếng nổ vang lên, hư ảnh nữ tử giống như tờ giấy, bị một quyền của pháp tướng Vương Trường Sinh đánh vỡ, hóa thành vô số linh quang màu lam tán loạn.

Pháp tướng của Liễu Vân Lam chưa có một bộ phận nào cô đọng, căn bản không phải đối thủ của pháp tướng Vương Trường Sinh.

Pháp tướng bị phá, nàng phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt tái nhợt đi.

Nắm tay phải hư ảnh hình người nện ở trên người Liễu Vân Lam, đập nàng thành thịt nát, thềm biển cũng bị đánh ra một cái hố khổng lồ.

Thần thức Vương Trường Sinh mở rộng, cũng chưa phát hiện khí tức của Liễu Vân Lam. Hắn khẽ hừ một tiếng, lấy ra Cửu Giao Cổ, vung hai cánh tay, đánh về phía Cửu Giao Cổ.

Theo từng đợt tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, từng làn sóng âm màu lam càn quét ra, quét đi bốn phương tám hướng.

Hư không chợt sáng lên một đạo hào quang màu vàng kim, sau nháy mắt mơ hồ biến mất không thấy nữa.

Đỉnh đầu Vương Trường Sinh sáng lên một đạo hào quang màu vàng kim, một hạt châu hào quang màu vàng kim lấp lánh chợt hiện ra, tản mát ra một luồng khí tức cuồng bạo.

Hạt châu màu vàng chợt nổ tung, một mảng lôi quang màu vàng lóa mắt phát sáng, bao phủ phạm vi trăm dặm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận