Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2972: Vương Thanh Thành, Vương Thanh Phong (1)

Một tấm truyền âm phù bay vào, dừng trước mặt Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh tựa như nhận thức được, quang điểm lam sắc chậm rãi rản đi, hắn mở hai mắt.

Nhìn thấy truyền âm phù trước mặt, Vương Trường Sinh bắn ra hai ngón tay. Một đạo lam quang bay ra, chuẩn xác đánh lên truyền âm phù.

Vang lên tiếng “Phập” trầm nặng, truyền âm phù không lửa tự cháy. Truyền ra thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của một cô gái: “Vương sư điệt, chúng ta chuẩn bị xuất phát. Các ngươi thu nhập một chút rồi lập tức đến đây.”

Vương Trường Sinh đứng dậy đi ra ngoài, phát một tấm truyền âm phù báo cho Uông Như Yên.

Không qua bao lâu, cửa lớn thạch thất mở ra, Uông Như Yên từ đó mà ra.

“Phu nhân, Lưu sư thúc đang chờ chúng ta, mau ra ngoài thôi!”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi ra khỏi chỗ ở, liền thấy một con cự kiêu màu xanh có sải cánh hơn trăm trượng. Cự kiêu có ba đầu, tròng mắt màu xanh, đuôi ngắn, còn có một đôi lợi trảo màu vàng sắc bén như liêm đao.

Đây là một con linh cầm bậc sáu Tam thủ kiêu, tốc độ phi hành cực nhanh.

Hơn hai mươi tu sĩ đứng trên lưng Tam thủ kiêu, cầm đầu là một phụ nhân trung niên dáng người thướt tha. Phụ nhân trung niên mặc váy dài màu xanh, một đôi mắt thu thuỷ, khoé miệng có một nốt mỹ nhân chí, nhan sắc quyến rũ mê người.

Lưu Anh, Luyện hư sơ kỳ, tổ tiên là tu sĩ phi thăng. Con Tam thủ kiêu này trải qua bảy thế hệ mới có thể lên đến bậc sáu. Tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả, Lưu Anh chính là một người có mệnh tốt.

Nếu không có một tổ tông tốt, chỉ có thể cố gắng tự mình tranh thủ. Tranh thủ biến mình thành một tổ tông tốt.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vội vàng khom mình tính hành lễ nhưng bị Lưu Anh đánh gãy: “Nghi thức xã giao thì miễn đi, mau lên đây!”

“Vâng, Lưu sư thúc.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lên tiếng, thả người bay trên trên lưng Tam thủ kiêu.

Lưu Anh vỗ vỗ Tam thủ kiêu dưới thân, Tam thủ kiêu phát ra tiếng tê minh huyên náo. Bên ngoài thân thanh quang đại phóng, hai cánh nhẹ nhàng vỗ làm dậy khởi một trận cuồng phong rồi bay về hướng trời cao. Rất nhanh biến mất ở phía chân trời.



Huyền Nguyệt sơn mạch nằm phía trung bộ của Huyền Linh đại lục. Dài liên miên hơn vài ngàn dặm, được tạo thành từ hơn mười vạn ngọn núi lớn nhỏ không đồng nhất. Linh khí dư thừa, sinh tồn không ít yêu thú.

Đây là một cứ điểm của Trấn Hải cung, hàng năm có tu sĩ Trấn Hải cung tuần tra.

Từ Dần từ nhỏ lớn lên ở Trấn Hải cung, tu đạo hơn năm trăm năm, hiện tại àn Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn phụ trách dẫn đội tuần tra.

Một ngày này, Từ Dần dẫn theo hơn hai mươi đệ tử đi tuần tra. Một đạo độn quang màu xanh xuất hiện ở phía chân trời xa xa.

“Nơi này là địa bàn của Trấn Hải cung chúng ta, người không liên quan dừng lại.”

Từ Dần lan lớn, thần sắc tự nhiên.

Đây là một cứ điểm có Luyện hư tu sĩ toạ trấn, chưa bao giờ xảy ra chuyện. Hẳn là không cần lo lắng có người dám tập kích Huyền Nguyệt đảo.

Độn quang màu lam ngừng lại, rõ ràng là một thanh niên áo lam dáng người khôi ngô và một thiếu phụ váy lam dáng người đầy đặn. Chính là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Trong lòng Vương Trường Sinh ôm một đứa trẻ, Uông Như Yên cũng đang ôm một đứa bé.

Huyền Nguyệt sơn cách tổng đàn của Trấn Hải cung khá xa. Uông Như Yên trên đường đi đã sinh hai con trai, là song thai.

“Chúng ta phụng mệnh đến toạ trấn Huyền Nguyệt sơn, đây là lệnh bài nhiệm vụ.”

Vương Trường Sinh lấy ra hai tấm lệnh bài màu lam rồi đưa cho Từ Dần.

Từ Dần cẩn thận kiểm tra, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn, hắn nhìn về phía hai đứa trẻ trong lòng bọn họ, vẻ mặt hoang mang.

Hắn lần đầu tiên thấy có người dẫn theo con nhỏ đi nhậm chức. Nhiệm vụ trên lệnh bài là thật, không sai.

“Hai vị sư thúc, xin đi theo ta. Các ngươi tiếp tục tuần tra.”

Từ Dần dặn dò với đồng bạn rồi trả lệnh bài lại cho Vương Trường Sinh, tự mình dẫn đường.

Không qua bao lâu, bọn họ ngừng lại, phía trước là một mảng biển mây màu trắng dài mấy chục vạn dặm, vân khí cuồn cuộn. Mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn núi xanh biếc.

Tử Dần lấy ra một vòng tròn linh quang lập loè, đánh vào một đạo pháp quyết rồi khoa tay múa chân một trận.

Một lát sau, biển mây kịch liệt quay cuồng, tiếng hạc bén nhọn vang lên. Một con cự hạc toàn thân trắng noãn, đầu có mào gà màu vàng bay ra từ trong biển mây. Một ông lão áo bào xanh thân hình cao lớn ngồi trên lưng cự hạc.

Ông lão đầu đầy tóc bạc, mặt đầy hồng quan, khuôn mặt không giận tự uy. Một cỗ khí thế của người có địa vị cao toát ra từ cơ thể.

“Lão phu Trần Dương Minh, sư đệ, sư muội xưng hô như thế nào?’

Ông lão áo bào xanh khách khí nói.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều báo lên tên họ, rồi lấy ra lệnh bài thân phận giao cho Trần Dương Minh xem xét.

Trần Dương Minh xem xét lệnh bài, hỏi một chút tình huống của Trấn Hải cung. Vương Trường Sinh đối đáp trôi chảy, vạch trần chỗ sai trong vấn đề của Trần Dương Minh . Lúc này mới có được tín nhiệm của Trần Dương Minh .

“Thật có lỗi, Vương sư đệ, Uông sư muội. Chúng ta phụng mệnh trông coi nơi này nên không dám sơ ý. Còn mong các ngươi thứ lỗi.”

Trần Dương Minh ôn hoà giải thích. Hắn là tu sĩ bản thổ của Huyền Dương giới, lệ thuộc bản thổ phái, nhưng hắn không muốn cuốn vào cuộc tranh đấu phe phái này. Lúc này mới giải thích rõ ràng với Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận