Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2356: Thiên Hỏa Chân Quân (1)

“Ồ, Tô sư huynh, các ngươi đã trở lại? Hai vị này nhìn không quen mặt.”

Một thiếu nữ váy lam mi thanh mục tú đụng tới Tô Thần, cười chào hỏi.

“Bọn họ là Vương sư huynh cùng Uông sư tỷ từ đảo Kim Sa tới, chúng ta có chuyện quan trọng cần đi Bạch Vân phong cầu kiến Tô sư bá, không nói với ngươi nữa, Dương sư muội.”

Tô Thần một bộ dáng không muốn nhiều lời với thiếu nữ váy lam.

“Tô sư bá? Tô sư bá không phải đã...”

Thiếu nữ váy lam nói đến một nửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức sửa lời: “Tô sư bá trở về chưa bao lâu, các ngươi đi tìm hắn đi!”

Vương Trường Sinh sắc mặt lạnh lùng, hắn nhìn ra được, bọn họ đã bại lộ, Tô Thần này thà chết cũng không muốn phối hợp bọn họ, xem ra Thiên Lan tông dạy dỗ đối với môn hạ đệ tử không tệ.

Vương Trường Sinh búng hai ngón tay ra, một đạo hào quang màu lam bắn ra, nhập vào trong cơ thể thiếu nữ váy lam rồi biến mất, thiếu nữ váy lam nhất thời không thể động đậy.

Tô Thần muốn lớn tiếng la lên, một đạo hào quang màu lam đánh vào trong cơ thể hắn, hắn không thể động đậy, càng đừng nói phát ra âm thanh.

Rất nhanh, bốn người bọn Vương Trường Sinh đáp ở bên trong một trang viên lớn năm mẫu, trong trang viên trồng không ít linh dược cấp thấp, không có tu sĩ khác.

Vương Trường Sinh sưu hồn đối với thiếu nữ váy lam, phát hiện kẻ gọi là Tô sư bá trước đó không lâu đã tọa hóa, Tô Thần quả nhiên là muốn báo tin.

“Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lật thuyền trong mương, tu sĩ Trúc Cơ Thiên Lan tông vậy mà không sợ chết, so với Càn Ly Thượng Nhân có cốt khí hơn nhiều.”

Vương Trường Sinh có chút bất ngờ nói. Xem ra Thiên Lan tông thống trị hơn sáu trăm năm rất thành công, môn hạ đệ tử thà chết cũng không muốn phản bội tông môn.

Tô Thần không nhúc nhích, lòng nóng như lửa đốt. Thân tộc của hắn đều ở trên đảo Bạch Vân, hắn nếu bán đứng tông môn, cho dù có thể tiêu diệt kẻ địch, thân tộc của hắn cũng sẽ lọt vào nghiêm trị, Thiên Lan tông môn quy cực nghiêm, đối với đệ tử ăn cây táo, rào cây sung trừng phạt rất nặng.

“Phu nhân, hắn còn có thân tộc ở trên đảo, nói không chừng sẽ có người trở về. Nàng thủ ở chỗ này, ta đi tra xét tình huống nơi đây.”

Vương Trường Sinh dặn dò một câu, hóa thành nhiều đốm sáng màu lam biến mất.

...

Triệu Quân Nguyệt xuất thân Thiên Linh sơn Triệu gia, tu đạo hơn năm trăm năm, đã là Nguyên Anh hậu kỳ.

Nàng là tu sĩ song linh căn, tốc độ tu luyện sở dĩ nhanh như vậy, thứ nhất, nàng xuất thân Triệu gia vốn chính là tu tiên đại tộc của Thiên Lan giới, cao thủ trong tộc nhiều như mây, nội tình thâm hậu, Triệu Quân Nguyệt song linh căn tự nhiên không thiếu tài nguyên tu tiên; Tiếp theo, Ly Hỏa Chân Nhân phu quân Triệu Quân Nguyệt là tu sĩ thiên linh căn, pháp thể song tu, Ly Hỏa Chân Nhân là hậu nhân của Thiên Hỏa Chân Quân, có một tầng quan hệ này, tốc độ tu luyện của Triệu Quân Nguyệt cùng Ly Hỏa Chân Nhân tự nhiên không chậm.

Thiên Lan giới xâm nhập Đông Ly giới, rất nhiều cao thủ điều đi tiền tuyến, bởi vì Thiên Hỏa Chân Quân, Triệu Quân Nguyệt và Ly Hỏa Chân Nhân có thể lưu thủ Thiên Lan giới, không cần đi chém giết với tu sĩ Đông Ly giới.

Trừ bọn họ, có một số đơn vị liên quan có thể lưu thủ Thiên Lan giới, nói cho hay là cố thủ hậu phương, có tu sĩ Hóa Thần chống lưng, người khác chỉ có thể coi như chưa nhìn thấy.

Giống với mọi khi, Triệu Quân Nguyệt đang ở chỗ ở tiềm tu.

Đúng lúc này, một lá bùa truyền âm chợt bay vào, đáp ở trước mặt Triệu Quân Nguyệt.

Triệu Quân Nguyệt lập tức thu công, mở mắt, nhìn thấy lá bùa truyền âm trước mắt, nàng nhíu mày.

Trên đảo tổng cộng có ba tu sĩ Nguyên Anh, một tu sĩ Nguyên Anh khác phụ trách xử lý việc vặt, Triệu Quân Nguyệt và Ly Hỏa Chân Nhân có thể an tâm tu luyện.

“Chẳng lẽ chiến sự căng thẳng, cần triệu tập chúng ta ra tiền tuyến? Hay là tu sĩ Đông Ly giới đánh tới?”

Triệu Quân Nguyệt lẩm bẩm, sắc mặt có chút khó coi.

Nàng bóp nát lá bùa truyền âm, một giọng nam tử thất kinh chợt vang lên: “Triệu sư muội, địch tấn công, địch tấn công, tu sĩ Đông Ly giới đánh tới rồi.”

Sắc mặt Triệu Quân Nguyệt trầm xuống, ngay lập tức lao ra khỏi chỗ ở. Khi nàng lao ra khỏi chỗ ở, một thanh niên áo đỏ dáng người khôi ngô từ trong mật thất đi ra.

Thanh niên áo đỏ ngũ quan anh tuấn, khoác một cái pháp bào màu đỏ, mặt ngoài pháp bào có hình một ngọn lửa, bên hông thắt một sợi đai lưng hoa văn rồng màu vàng, có một đôi mắt linh động, bộ dáng công tử tiêu sái, chính là Ly Hỏa Chân Nhân. Khí tức của hắn so với Triệu Quân Nguyệt còn mạnh hơn, có tu vi Nguyên Anh đại viên mãn.

“Tu sĩ Đông Ly giới đánh tới rồi, chúng ta mau ra trợ giúp.”

Ly Hỏa Chân Nhân nói xong lời này, sải bước đi ra ngoài, Triệu Quân Nguyệt đi theo ra.

Bọn họ ở một ngọn núi xanh biếc cao nghìn trượng, trên núi trồng không ít kỳ hoa dị thảo.

Đảo Bạch Vân bình yên vô sự, nhưng ngoài đảo Bạch Vân tiếng hô giết ngập trời, lượng lớn tu sĩ cấp cao ở trời cao đấu pháp, tiếng nổ không ngừng, các loại linh quang nổ tung trên bầu trời.

Ly Hỏa Chân Nhân sắc mặt lạnh lùng, búng hai ngón tay, một đạo hào quang màu đỏ bắn ra, hướng tới nơi nào đó dưới núi chạy vội đi.

Hư không sáng lên một đạo hào quang màu lam, bóng người Vương Trường Sinh hiện ra, thân hình hắn nhoáng lên một cái, xuất hiện ở cách mười mấy trượng, hào quang màu đỏ đánh ở trên mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận