Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2237: Mưa gió sắp đến (1)

Nửa khắc đồng hồ sau, hai vòng xoáy linh khí đều biến mất, hai đám mây sấm sét trên bầu trời kịch liệt quay cuồng, chớp lóe sấm rền, tiếng sétthật lớn vang lên, hai tia chớp thô to bắn ra, bổ về phía dưới.

Ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng sét thật lớn vang lên, một mảng lôi quang màu bạc chói mắt bao phủ hai căn nhà, sóng khí cuồn cuộn, thổi bay vô số cát bay đá chạy, cuồng phong vần vũ.

Uông Như Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim treo lên rốt cuộc buông xuống, vượt qua tâm ma kiếp, lôi kiếp không phải vấn đề quá lớn.

...

Trung Nguyên, Đại Yến vương triều.

Linh Châu, tên như ý nghĩa, nơi đây linh khí dư thừa, sản vật phong phú, địa linh nhân kiệt.

Bách Linh sơn mạch ở góc tây bắc Linh Châu, kéo dài trăm vạn dặm, nơi đây quanh năm bị sương mù dày đặc che kín, tiều phu thợ săn lỡ xâm nhập chỗ sâu trong dãy núi, sẽ xoay vòng vòng ở tại chỗ, không thể đi ra ngoài, thẳng đến hôm sau tỉnh lại, xuất hiện ở bên ngoài dãy núi, nghe nói chỗ sâu trong dãy núi là nơi thần tiên ở lại.

Người phàm dân chúng không biết là, nơi này là một chỗ mật địa của hoàng tộc, dùng để chiêu đãi tu sĩ cấp cao.

Ở sâu trong dãy núi, một ngọn núi chọc trời cao ngất trong mây, trên ngọn núi khổng lồ trải rộng lầu các cung điện, kiến trúc từ chân núi lan tràn đến đỉnh núi.

Đỉnh núi là một quảng trường đá thật lớn, trên quảng trường dựng sừng sững mười mấy tòa lầu các cung điện rường cột chạm trổ.

Một tòa lầu các màu xanh cao năm tầng, Chu Ngưng Sương đang chơi cờ với Lý Cảnh. Lý Cảnh mấy năm nay bận rộn truy bắt Tư Đồ Mị, đáng tiếc là, tiền treo thưởng cứ liên tục tăng lên, cũng chưa tìm được Tư Đồ Mị.

“Xem ra Tư Đồ Mị không ở Trung Nguyên tu tiên giới, lão phu tới lúc rời khỏi rồi, đa tạ đại công chúa khoản đãi. Ngày sau có cơ hội, đại công chúa đến Nam Hải làm khách, lão phu đại biểu Nhật Nguyệt cung, nhất định thịnh tình chiêu đãi.”

Lý Cảnh khách khí nói, Chu Ngưng Sương hỗ trợ không ít, nhân tình này phải trả.

Chu Ngưng Sương gật gật đầu, nói: “Nhất định, ta tiễn ngươi, Lý đạo hữu.”

Đúng lúc này, một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên, cuồng phong gào thét, bầu trời vốn sáng sủa chợt dày đặc mây đen, chớp lóe sấm rền, trên không xuất hiện lượng lớn linh quang năm màu, nhiều điểm linh quang lơ lửng ở trên không, giống như bắn pháo hoa.

Lý Cảnh có chút kinh ngạc, rất nhanh phản ứng lại, ôm quyền chúc mừng nói: “Kết anh thiên tượng! Chúc mừng! Đại công chúa, Đại Yến hoàng tộc các ngươi xem ra lại có thêm một vị tu sĩ Nguyên Anh rồi.”

Chu Ngưng Sương mỉm cười, nói: “Lý đạo hữu khách khí rồi, đưa tới kết anh thiên tượng không phải là người trong hoàng tộc chúng ta, mà là Vạn Tiên ti phó chỉ huy sứ Vương Văn.”

Vương Văn, tên thật Vương Thiên Văn, xuất thân Thanh Liên đảo Vương gia.

Câu này, Chu Ngưng Sương tự nhiên sẽ không nói cho Lý Cảnh.

Lý Cảnh cũng không nghĩ nhiều, cáo từ rời khỏi. Hắn cần chạy về Nam Hải báo cáo với hai vị cung chủ, xem xem có biện pháp nào tìm được Tư Đồ Mị. Tiễn bước Lý Cảnh, Chu Ngưng Sương nhìn đám mây sấm sét trên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ mặt nếu có chút suy nghĩ.

“Vương gia, sẽ là Thái Nhất tiên môn kế tiếp sao? Thuyết khí vận, xem ra thật đúng là không thể khinh thường.”

Chu Ngưng Sương lẩm bẩm. Tứ Quý Kiếm Tôn cũng là kẻ mang đại khí vận, bởi vì Tứ Quý Kiếm Tôn, Thái Nhất tiên môn mới có địa vị hôm nay. Nhìn từ đủ loại dấu hiệu, Vương gia rất có thể là Thái Nhất tiên môn kế tiếp, phần nhân tình này quá đáng giá rồi.

Một khắc đồng hồ sau, theo một chuỗi tiếng sét thật lớn vang lên, đám mây sấm sét kịch liệt quay cuồng, một tia chớp màu bạc thô to bổ về phía tòa lầu các màu lam nào đó.

Sau một tiếng nổ, lầu các màu lam vỡ tan tành, một mảng lôi quang màu bạc bao phủ lầu các màu lam, sóng khí cuồn cuộn, vô số vụn gỗ thật nhỏ bắn tung tóe ra chung quanh.

...

Một mảng sa mạc màu vàng rộng lớn khôn cùng, cuồng phong càn quét, cát vàng bay đầy trời.

Dưới lòng đất vạn trượng, một hang động lớn khoảng một mẫu, Tư Đồ Mị ngồi xếp bằng ở trên một pháp trận màu vàng lớn hơn mười trượng, ngoài thân của nàng bao phủ một tầng ánh sáng bạc nhu hòa.

Một lát sau, Tư Đồ Mị mở mắt, hai mắt bắn ra ánh sáng bạc chói mắt.

Nàng vẫn là Nguyên Anh trung kỳ, nhưng thương thế hoàn toàn khỏi hẳn.

“Các ngươi không cần thiết trốn trong bóng tối quan sát nữa, có cái gì đáng coi, ra đi! Tới lúc ra ngoài hoạt động rồi.”

Tư Đồ Mị đứng dậy, hoạt động thân thể, vẻ mặt lạnh lùng.

Trên vách đá sáng lên hào quang màu vàng nhu hòa, Tống Ngọc Trinh cùng một ông lão áo bào vàng từ trong vách đá chui ra.

“Ngươi muốn đối phó ai? Nhắc nhở ngươi trước, chúng ta cũng không phải là đối thủ của Nhật Nguyệt Song Thánh, Nhật Nguyệt Song Thánh tìm kiếm ngươi khắp nơi, ngươi bây giờ đi tìm Nhật Nguyệt cung gây phiền toái, rất dễ dàng lao vào ngọn thương.”

Tống Ngọc Trinh nhíu mày nói, giọng điệu nghiêm khắc.

“Ngươi yên tâm, ta hiểu Phương sư tỷ cùng Đỗ sư huynh, quả hồng vẫn phải chọn mềm mà bóp, trước lấy Mộ Dung vương tộc tế cờ. Hai tu sĩ Nguyên Anh cũng dám ra tay với ta, không biết sống chết.”

Vẻ mặt Tư Đồ Mị đầy sát khí, ở trong nhiều thế lực tham dự bao vây tiễu trừ nàng như vậy, thực lực của Mộ Dung vương tộc ở bậc trung, lấy để tế cờ lập uy là thích hợp nhất.

“Mộ Dung vương tộc? Ngươi tính làm như thế nào?”

Tống Ngọc Trinh trầm giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận