Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2696: Cổ yêu giới (1)

Tại thời điểm mấu chốt, mười tám đạo lam quang bay vụt đến. Rõ ràng là mười tám khoả Định Hải châu lam quang lập loè, xoay tròn chuyển động, hoá thành một lớp thuỷ mạc màu lam nhạt, che kín Tử Nguyệt tiên tử.

Cái đuôi thô to của tám con giao long đánh lên trên thuỷ mạc màu lam, thuỷ mạc màu lam nhất thời lõm xuống, sau đó rất nhanh lại khôi phục như thường.

Tiếng xé gió làm đau đớn màng tia vang lên, vô số đao khí màu lam thổi quét ra, chém trên người chín con giao long.

Chỉ nghe từng trận “Khanh khanh” trầm đục, hoa lửa văng khắp nơi.

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, hư không tạo nên từng trận gợn sóng. Vô số lam sắc quang điểm hiện ra giữa không gian trống rỗng, hoá thành một mảng biển lớn xanh thẳm, sóng to ngập trời.

Nước biển rất nhanh bao phủ cả toà đại điện. Chín con giao long màu xanh cảm giác thân thể nặng tựa vạn cân. Một cỗ áp lực mạnh mẽ truyền tới từ bốn phương tám hướng.

Vô số thuỷ thừng màu lam thô to bay ra từ bên trong nước biển, cuốn thấy thân thể chín con giao long màu xanh.

“Tinh hồn yêu thú huyễn hoá ra, đã nhiều năm như vậy rồi, có thể phát huy ra hai thành uy lực đã không tồi rồi.”

Thanh âm Vương Trường Sinh lạnh lùng, Thất tinh trảm yêu đao trong tay bổ về hướng hư không.

Oành đùng đùng!

Hư không vặn vẹo chấn động, hơn trăm đạo đao khí màu lam thổi quét ra, chuẩn xác chém trên người chín con giao long. Thân thể tám con giao long bậc bốn chợt vỡ toạc. Hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.

Giao long bậc năm vặn vẹo thân thể khổng lồ, tiếc rằng thuỷ thừng màu lam đã khoá chặt thân thể nó.

Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, nước biển kịch liệt quay cuồng. Hình thành một cỗ lốc xoáy thật lớn, cắn nuốt giao long màu xanh vào trong.

Giao long màu xanh kịch liệt giãy dụa, phát ra tiếng gầm giận dữ, lốc xoáy chợt vỡ tạc ra.

Một bóng người chợt xuất hiện trước mặt giao long màu xanh, chính là Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh vung Thất tinh trảm yêu đao, bổ về hướng giao long màu xanh.

Vang lên một tiếng rống thống khổ đến cực điểm, hoa lửa văng khắp nơi. Giao long màu xanh bị Vương Trường Sinh chém thành hai nửa, hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.

Vương Trường Sinh cảm giác trước mắt mơ hồ một cái, chợt xuất hiện ở một toà đại điện rộng lớn. Phía trước có một pho tượng hình người to lớn, chính là Cuồng Phong chân quân.

Tử Nguyệt tiên tử đứng bên người Vương Trường Sinh, mắt đẹp không ngừng chuyển động.

Thỉnh thoảng có linh quang sáng lên, đám người Uông Như Yên lần lượt xuất hiện ở trong này.

Ngoại trừ Uông Như Yên, trên người Huyền Linh chân nhân và những tu sĩ khác đều bị thương.

Trôi qua nửa khắc thời gian, thiếu bốn Nguyên Anh tu sĩ, tám chín phần mười là đã chết.

Vương Trường Sinh nhìn về phía pho tượng của Cuồng Phong nhân quân, trên mặt lộ ra thần sắc suy nghĩ.

Pho tượng kịch liệt chớp động, hai mắt sáng lên thanh quang.

Đám người Vương Trường Sinh sợ hãi, lui ra rất xa, vẻ mặt đề phòng.

Lúc này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng cùng một chỗ, Tử Nguyệt tiên tử đứng bên cạnh.

Pho tượng hình người chợt phân thành hai, một con khôi lỗi thú hình người đi ra, trên tay nâng một cái khay màu xanh. Bên trên bày ra hai chiếc trữ vật giới màu xanh.

“Lão phu là Cuồng Phong chân quân, từ khi bước vào tu tiên giới đến nay, ít có địch thủ. Tộc giao long của Thiên Vân hải vực làm loạn, lão phu chẳng những tiêu diệt giao long bậc năm cầm đầu, còn tiêu diệt toàn bộ giao long tộc. Đáng tiếc, thời điểm thăm dò Phong tuyết uyên năm đó, lão phu bị cấm chế đả thương, không may bỏ mình. Lão phu cố ý tìm một bí cảnh thiên nhiên, cải tạo thành động phủ toạ hoá. Người hữu duyên sẽ có được truyền thừa của ta. Hy vọng sẽ không bôi nhọ danh tiếng của lão phu, làm cho truyền thừa của lão phu phát dương quang đại.”

Thanh âm giá yếu chợt vang lên, nghe ra có chút suy yếu.

Tay phải Vương Trường Sinh chụp về hướng hư không, hai chiếc trũ vật giới bay về phía hắn. Đúng lúc này, một đạo thanh quang bay ra từ trữ vật giới, bay thẳng đến ót hắn.

“Phu quân cẩn thận, đoạt xá!”

Uông Như Yên kinh hô.

Thần sắc Vương Trường Sinh như thường, trước người chợt xuất hiện nhiều điểm lam quang. Hoá thành một vách tường băng màu lam, che ở trước người. Thanh quang đánh lên trên mặt băng màu lam, bị chặn ở bên ngoài.

Vách băng màu lam chợt biến thành một quả băng cầu, vây thanh quang ở bên trong.

Thanh quang chợt loé, lộ ra hình dánh một người nhỏ xíu, ngũ quan giống Cuồng Phong chân quân như đúc.

“Đạo hữu tha mạng, đạo hữu tha mạng, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”

Tàn hồn nhỏ xíu mở miệng cầu xin tha thứ, giọng điệu suy yếu.

“Tha mạng? Không phải nguyên thần của ngươi rất mạnh mẽ sao? Chia làm hai phần, nếu không phải thần thức của ta mạnh mẽ, chỉ sợ đã bị ngươi ám toán rồi.”

Vương Trường Sinh tựa cười mà không cười cất lời, nhìn trên tay khôi lỗi thú hình người.

Một đạo thanh quang từ đó bay ra, bay thẳng đến Tử Nguyệt tiên tử.

Tử Nguyệt tiên tử cả kinh, nàng thật sự không ngờ có nguyên thần thứ hai.

Vương Trường Sinh phản ứng còn nhanh hơn, tay phải chụp về hướng hư không. Hư không dao động cùng nhau, một bàn tay to với thuỷ khí mênh mông hiện lên giữa không gian trống rỗng. Giống như mò kim đáy biến, chụp được thanh quang. Thanh quang hoá thành một tàn hồn nhỏ xíu, ngũ quan cũng giống Cuồng Phong nhân chân như đúc.

“Nếu ta đoán không sai, cái gọi là khảo hạch chính là để làm tiêu hao pháp lực của người xông quan. Cấm chế ở lầu hai là để phòng ngừa có nhiều người xông quan, để tiện cho ngươi đoạt xá.”

Vương Trường Sinh cười lạnh nói. Vị Cuồng Phong chân quân này tâm địa bất chính, nếu đổi lại là Nguyên Anh tu sĩ khác, thật sự sẽ bị hắn ám toán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận