Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2957: Tinh nhuệ ba tộc tề tựu

Ngũ quan Giang Thanh Phong vặn vẹo, hai tay ôm đầu, phát ra tiếng hét thảm. Mày liễu của Kim Thược nhíu lại, có chút không thích ứng.

Trong hư không, thuỷ khí màu lam chợt hội tụ đến cùng một chỗ, hoá thành một bàn tay to màu lam với thuỷ khí mênh mông, chụp về phía Kim Thược.

Tay phải Kim Thược giơ lên, bay ra năm đạo kim quang đánh vỡ nát bàn tay to màu lam.

Cánh màu vàng sau lưng nàng nhẹ võ, chợt biến mất không thấy.

Tốc độ của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhanh nhất, toàn thân hai người sáng lên một đạo lam quang loá mắt. Rồi hoá thành một đạo lam quang, nhập vào bên trong quang môn biến mất không thấy.

Phản ứng của Viên Thuật cũng không chậm, hoá thành một đạo tàn ảnh, trực tiếp nhập vào bên trong quang môn màu xanh.

Cánh màu xanh sau lưng Phong Diêu nhẹ nhàng vỗ, hoá thành một cỗ thanh phong biến mất không thấy.

Quang môn màu xanh sáng lên từng đạo kim quang, Kim Thược hiện ra. Toàn thân nở rộ mấy trăm đạo kim quang che kín phạm vi trăm trượng.

Thanh quang chợt loé, một con cự ưng màu xanh bị kim quang che kín, không thể động đây.

Cự ưng màu xanh sáng lên một trận thanh quang chói mắt rồi chợt hoá thành hình người.

“Tiền bối tha mạng, vãn bối nguyện ý dẫn đường.”

Phong Diêu vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ, tâm tình buồn bực. Chỉ kém một chút nữa thôi là hắn có thể đi vào rồi.

Ngoại trừ quang môn màu xanh, thi triển độn thuật không thể nào chạy trốn khỏi Kim Thược.

Kim Thược bấm niệm pháp quyết, ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm. Một đạo kim quang mảnh khảnh rời tay, nhập vào bên trong cơ thể Phong Diêu.

Phong Diêu có thể rõ ràng cảm nhận được mấy chục sợi xích sắt đang cuốn lấy Nguyên Anh của hắn, thân thể khôi phục tự do.

“Ta muốn giết ngươi, một ý niệm trong đầu là được. Nếu ngươi không tin, có thể thử một lần.”

Thanh âm Kim Thược lạnh lùng, làm cho người ta có một loại cảm giác chân thật đáng tin.

Phong Diêu cười ngượng ngùng, nịnh nọt nói: “Vãn bối không dám, vãn bối nguyện vì tiền bối mà băng lửa vượt sông.”

Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến việc sống sót. Hắn liếc nhìn Giang Thanh Phong một cái, trong lòng tràn đầy sát ý.

Nếu không phải do Giang Thanh Phong, Kim Thược căn bản không thể truy đến đây.

Kim Thược nhìn về hướng trời cao, nghiêm mặt nói: “Thanh đạo hữu nếu đã đến, thì cần gì phải trốn trốn tránh tránh, xuất hiện đi!”

“Không nghĩ tới vẫn bị Kim đạo hữu phát hiện.”

Thanh âm ôn hoà của nam vang lên. Vừa dứt lời, vang lên một tiếng kinh lôi, một đoàn lôi quang màu xanh chợt xuất hiện trên trời cao. Thanh Vũ chợt hiện thân, quanh thân bị vô số hồ quang màu xanh bao vây.

Thần sắc Thanh Vũ lạnh nhạt, ánh mắt dừng trên người Phong Diêu và Giang Thanh Phong.

“Có người đến đây, hình như là Mị đạo hữu.”

Thanh Vũ nhướng mày, nhìn về phía chân trời xa xa.

Một đạo hồng quang xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh bay tới hướng này.

Một lát sau, hồng quang xuất hiện trước mặt bọn họ, chính là Mị Diễm. Hai gã tộc nhân của Lôi hạc tộc cũng đi theo bên người.

“Mị đạo hữu, ngươi đây là có ý gì? Bắt tộc nhân của ta làm vật hi sinh?”

Thanh Vũ giận tím mặt, hồ quang màu xanh trên người nhất thời đại trướng. Một bộ dáng một lời không hợp sẽ ra tay đánh lớn.

Mị Diễm nhíu hai mắt, dừng trên người Giang Thanh Phong và Phong Diêu rồi nói: “Quả thực có người chủng tộc khác lẫn vào được. Ta gặp phải tộc nhân của ngươi, nói là có ngoại tộc vào được đây. Ta dẫn bọn họ đi tìm ngươi, khong nghĩ tới Kim đạo hữu đã bắt được ngoại tộc.”

“Còn có ba người, đã đi vào rồi. Nơi này là chỗ nào?”

Kim Thược mở miệng hỏi Phong Diêu.

“Nghe nói là chỗ xác chết của Huyền Phong thượng nhân. Cụ thể có phải hay không vãn bối cũng không rõ ràng.”

Phong Diêu thật cẩn thận nói, không dám dấu diếm.

Kim Thược đương nhiên không tin, sưu hồn Phong Diêu. Phong Diêu căn bản không dám phản kháng, thành thật phối hợp.

“Hắn không nói sai. Ba người còn lại có hai người là Giao nhân tộc, một người là Thú nhân tộc, tu vi chỉ là Hoá thần kỳ.”

Kim Thược không hề để ba tu sĩ Hoá thần kỳ vào trong lòng.

“Nếu nơi này là chỗ xác chết Huyền Phong thượng nhân, nói không chừng có đầu mối then chốt khống chế Huyền Phong động thiên, không nên sơ ý. Chúng ta nhanh đi vào thôi! Đừng để cho bọn họ tìm được đầu mối khống chế Huyền Phong động thiên và truyền kỳ của Huyền Phong thượng nhận. Chúng ta liên thủ lấy bảo, bảo vật ba người chúng ta chia, như thế nào?”

Mị Diễm đề nghị.

Kim Thược và Thanh Vũ đều không có ý kiến, đáp ứng xuống. Còn chưa nhìn thấy bảo vật, bọn họ không cần phải khắc khẩu.

Chỉ cần dụ hoặc đủ lớn, lời hứa lúc nào cũng có thể phá vỡ. Bọn họ đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói suông, mấu chốt vẫn cần xem thực lực.

Kim Thược để Phong Diêu đi trước, Giang Thanh Phong đi theo bên người nàng. Đoàn người lần lượt tiến vào quang môn màu xanh.

Giang Thanh Phong cảm thấy hoa mắt rồi chợt xuất hiện ở bên trong một toà cung điện màu xanh hoa lệ. Sàn được lót bằng một loại mỹ ngọc màu xanh nào đó, tám cây cột đá thô to bằng cẩm thạch chống đỡ cả toà đại điện.

Hai bên sườn trái phải đều có hai quang môn màu xanh, trong đó có một quang môn chỗ phụ cận có một chút băng tiết màu đen.

Mị Diễm nhẹ ngửi vài cái, ánh mắt dừng ở băng tiết phụ cân quang môn rồi nói: “Bọn họ đi vào quang môn này, không biết phía sau quang môn là cái gì.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận