Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1802: Hoàng Long chân nhân ngã xuống

Hoàng Long chân nhân nhíu mày, thực lực của hắn mạnh nữa, cũng không có khả năng không để tu sĩ Kết Đan tự bạo vào mắt.

Đúng lúc này, một giọng nam tử vang dội từ phía chân trời truyền đến: “Dừng tay, có Vương Thanh Sơn ta, các ngươi không cần làm chuyện ngu xuẩn, ta lấy máu thúc đẩy gia tộc, có một mình Hiển Thịnh là đủ rồi.”

“Các ngươi mau nhìn, Hoàng Long Tỳ dừng lại rồi.”

Vương Hữu Vi vui vẻ ra mặt, chỉ vào chỗ ở của Vương Thanh Sơn.

Mọi người đều nhìn về phía chỗ ở của Vương Thanh Sơn, Hoàng Long Tỳ thật lớn dừng ở trên không biển sét màu bạc, giống như bị cái gì chặn lại.

Biển sét màu bạc tan đi, biến mất không dấu vết.

Một thanh phi kiếm hào quang lấp lánh chặn Hoàng Long Tỳ, trên chuôi kiếm phi kiếm màu xanh có một hình hoa sen màu xanh, phi kiếm tản mát ra một luồng linh khí dao động kinh người, hiển nhiên là một món linh bảo.

...

Đỉnh núi, một thanh niên áo sam xanh thân hình cao lớn đứng ở giữa tường đổ ngói vỡ, hắn ánh mắt kiên định, mặt đầy sát khí, một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc của hắn đón gió bay múa.

Vương Thanh Sơn giống như một ngọn núi nguy nga, cho người ta một loại cảm giác khó có thể lay động.

Nhìn khí tức của hắn, rõ ràng đã tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Vương gia lại thêm một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ ---- Thanh Liên kiếm tôn, khi còn nhỏ, nhiều môn phái đại chiến, Vương gia bị cuốn vào trong chiến tranh, gia tộc lọt vào tập kích, Vương Thanh Sơn tận mắt thấy nhiều tộc nhân chết ở trên tay kẻ địch, từ đó về sau, hắn thề phải học bản lĩnh mạnh nhất, bảo vệ tộc nhân.

Đông Hoang nhân yêu hai tộc đại chiến, Vương Trường Hào vì yểm hộ Vương Thanh Sơn, lưu lại cản phía sau, chết ở trên tay yêu thú.

Ba chỗ cứ điểm của gia tộc bị tập kích, Vương Thanh Sơn không đủ thực lực, chỉ có thể nằm gai nếm mật, chăm chỉ tu luyện.

Ở lúc hắn kết anh, những thứ này đều là tâm ma của hắn, hắn thề giết chết toàn bộ kẻ địch đến xâm phạm.

Hôm nay, một lần nữa có kẻ địch mạnh đến xâm phạm, vì ngăn địch, nhiều tộc nhân bị thương, Vương Hiển Thịnh tự bạo cản địch, mục đích là tranh thủ thời gian cho Vương Thanh Sơn kết anh.

Vương Thanh Sơn đã kết anh, một lần này, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại bất cứ sự tiếc nuối nào, nhất định phải tiêu diệt kẻ địch mạnh, tế anh linh tộc nhân đã chết.

“Thất đệ kết anh rồi.”

Vương Thanh Kỳ nắm chặt hai tay, vẻ mặt trở nên cực kỳ kích động.

“Linh bảo!”

Hai mắt Hoàng Long chân nhân trợn thật to, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

Hắn lúc còn ở Kết Đan kỳ, ngoài ý muốn phát hiện một chỗ động phủ cổ tu sĩ, may mắn đạt được một món linh bảo Hoàng Long Tỳ cùng một lượng lớn tài nguyên tu tiên, bằng vào Hoàng Long Tỳ, hắn tiêu diệt nhiều kẻ địch mạnh, cũng ở San Hô hải vực khai tông lập phái, danh chấn nhất thời.

Vương Thanh Sơn thế mà có một món phi kiếm linh bảo, ra ngoài Hoàng Long chân nhân dự kiến.

Hoàng Long chân nhân tâm niệm khẽ động, Hoàng Long Tỳ bay ngược quay về, đánh về phía Diệp Hải Đường. Hắn hóa thành một luồng hào quang màu vàng, bay đi ngoài đảo.

Vương Thanh Sơn có linh bảo trong tay, hắn không dám ứng chiến.

Cùng lúc đó, Huyền Hoàng Kính trong tay hắn không ngừng phun ra những làn sương mù màu vàng, đánh về phía đám người Vương Thanh Kỳ.

Đám người Vương Thanh Kỳ vội vàng tránh đi, bọn họ cũng không dám đón đỡ.

Vương Thanh Sơn tâm niệm khẽ động, Thanh Liên kiếm hóa thành một dải cầu vồng màu xanh, chém về phía Hoàng Long Tỳ. Hoàng Long Tỳ nháy mắt bay ngược đi, thừa cơ bay về phía Hoàng Long chân nhân.

“Giết tộc nhân của ta còn muốn đi? Để mạng lại.”

Vương Thanh Sơn quát to một tiếng, trên người lao ra một luồng kiếm ý kinh người.

Phương hướng Hoàng Long chân nhân chạy trốn đi qua Kiếm phong, nơi đó bày ra nhiều tầng cấm chế, đặt lượng lớn phi kiếm, trong đó có không ít phi kiếm cấp bậc pháp bảo.

Một tràng tiếng kiếm ngân vang tận mây xanh, hàng ngàn phi kiếm phá tan cấm chế của Kiếm phong, hóa thành một dòng lũ, lao thẳng về phía Hoàng Long chân nhân.

Phi kiếm trên người tu sĩ Vương gia đều mất đi khống chế, bay về phía bầu trời.

Trong lúc nhất thời, phi kiếm đủ mọi màu sắc bay múa không ngừng trên trời, kiếm quang tung hoành.

Hoàng Long chân nhân nhíu mày, Huyền Hoàng Kính trong tay bộc phát ra ánh vàng chói mắt, chợt toát ra một mảng lớn sương mù màu vàng, đánh về phía phi kiếm đang lao tới.

Vương Thanh Sơn bắt kiếm quyết, toàn bộ phi kiếm nhất thời ngừng lại, hóa thành một đóa hoa sen bảy màu lớn vô cùng, hoa sen bảy màu xoay tít trên bầu trời, tiếng xé gió rền vang, từng đạo kiếm khí bảy màu sắc bén vô cùng bay vút ra, đánh về phía Hoàng Long chân nhân.

“Nhìn không ra, hôm nay Thanh Liên đảo rất náo nhiệt! Ngay cả thông gia của Trương gia chúng ta cũng dám hạ tử thủ, không để vợ chồng chúng ta vào mắt sao? Vẫn là ở lại Thanh Liên đảo đi!”

Một giọng nam tử dịu dàng từ chân trời truyền đến, không biết vì sao, nghe được tiếng của nam tử, bốn người Hoàng Long chân nhân, Kim Ngọc, Kim Điệp phu nhân cùng Lưu Hạo Đông cảm giác một cơn mệt mỏi ập tới, tâm thần hoảng hốt.

“Không ổn, là Bách Huyễn chân nhân đạo lữ của Trương Vô Trần, ảo thuật, đây là ảo thuật!”

Tu vi Hoàng Long chân nhân tương đối cao, rất nhanh khôi phục tỉnh táo.

Lâm Ngọc Tông đạo lữ của Trương Vô Trần am hiểu ảo thuật, trên tay có một món dị bảo, phối hợp công pháp, có thể khiến tu sĩ khác nhẹ nhàng rơi vào ảo cảnh, Hoàng Long chân nhân may mắn từng tận mắt kiến thức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận