Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5529: Linh thể giả thứ năm

Hơn hai trăm năm thời gian, rất nhanh trôi qua.

Huyền Dương giới, Thanh Liên đảo.

Thanh Liên phong, một gian mật thất, Vương Trường Sinh ngồi khoanh chân ở trên một tấm bồ đoàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh trước người, một ngọn lửa màu lam tuyết bao phủ Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh.

Một lát sau, Vương Trường Sinh phất tay áo, thu hồi ngọn lửa màu lam tuyết, đánh vào một đạo pháp quyết, nắp đỉnh bay lên, một cây đoản đao lóe ra hào quang màu bạc bay ra, linh khí kinh người.

“Rốt cuộc thành công rồi!”

Vương Trường Sinh vui vẻ nói.

Huyền Thiên tàn bảo Phá Linh Nhận, Vương Trường Sinh từ mảnh vỡ tiên giới lại đạt được một khối Phá Linh Thần Tinh lớn, luyện vào trong Phá Linh Nhận, lại thêm vào một ít tài liệu quý hiếm, cuối cùng tấn thăng nó thành Huyền Thiên tàn bảo.

Cho dù là Huyền Thiên tàn bảo, hộ tộc đại trận hoặc hộ phái đại trận của tuyệt đại bộ phận thế lực Đông Huyền châu giới quần đều có thể thoải mái phá đi, đây là một vũ khí phá trận sắc bén, cũng là một trong những trấn tộc chi bảo của Vương gia.

Vương Trường Sinh thu hồi Phá Linh Nhận, đi ra ngoài.

Khi hắn tới một tòa trong u tĩnh tiểu viện, nhìn thấy Uông Như Yên cùng Vương Thanh Phong đang ngồi ở trong đình đá nói chuyện phiếm.

Vẻ mặt Vương Thanh Phong đầy hưng phấn, tựa như có việc vui gì.

“Hai người tán gẫu cái gì thế? Vui vẻ như vậy?”

Vương Trường Sinh thuận miệng hỏi.

“Cha, chúng ta thu thập được một môn công pháp tiên gia 《 Trảm Tiên Bảo Điển 》.”

Vương Thanh Phong cười nói, đây là một môn công pháp đao tu.

Theo số lượng tu sĩ Đại Thừa của Vương gia gia tăng cùng với sức ảnh hưởng của Vương gia mở rộng, Vương gia ở nhiều giới diện đều an trí nhân thủ, thu thập tài nguyên tu tiên.

“《 Trảm Tiên Bảo Điển 》? Tới tay như thế nào?”

Vương Trường Sinh tò mò hỏi.

“Càn Quang giới Hứa gia trao đổi với chúng ta, đổi lấy Càn Khôn Trấn Ma Phù.”

Vương Thanh Phong giải thích.

Hứa gia là một gia tộc tu tiên mới quật khởi của Càn Quang giới, trước mắt có ba vị tu sĩ Đại Thừa.

Hứa gia truyền thừa hơn mười vạn năm, thế lực lớn chèn ép cùng bản thân cơ duyên không đủ, mãi chưa thể phát triển lên. Chân linh làm loạn, rất nhiều thế lực lớn nguyên khí tổn thương nặng nề, Hứa gia nhân cơ hội quật khởi, ở ba ngàn năm trước lục tục xuất hiện ba tu sĩ Đại Thừa, ở Côn Luân giới có chút danh tiếng.

Vương gia phát triển lớn mạnh, cũng cần minh hữu thông gia, tuân thủ nguyên tắc tăng kết bạn giảm kết thù, Vương gia tích cực tạo quan hệ tốt với thế lực Nhân tộc giới diện hàng xóm, đặc biệt gia tộc tu tiên thực lực mạnh mẽ.

Như Thang tộc, Dược tộc, Thạch Kiển tộc các đại tộc này, trừ bản thân thực lực mạnh mẽ, còn có đại tộc minh hữu, đây là một nguyên nhân quan trọng đại tộc sừng sững không ngã.

Không người nào trăm ngày đều khỏe mạnh cả, thời trẻ qua mau, ai cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, Vương gia cần tìm kiếm thế lực cường đại làm minh hữu thông gia, tăng cường thực lực cùng sức ảnh hưởng của mình.

“Đổi với Hứa gia? Bọn họ từ nơi nào kiếm được?”

Vương Trường Sinh tiếp tục hỏi.

“Hứa đạo hữu nói là từ trên thân dị tộc Đại Thừa cướp được, không biết thật giả, công pháp không có vấn đề, Hứa gia không giữ lại bản phụ.”

Vương Thanh Phong giải thích.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, hắn nhớ tới cái gì, hỏi: “Thanh Bách còn chưa xuất quan sao?”

Hắn dùng Cửu Chuyển Chân Linh Đan sinh hoạt vợ chồng với Uông Như Yên, Uông Như Yên sinh được một con trai, tên là Vương Thanh Bách.

Vương Thanh Bách là Vạn Mộc Chi Thể, linh thực phu trời sinh, đối với linh thực có sức tương tác rất mạnh.

Đây là vị linh thể giả thứ năm của Vương gia, cũng là đứa con nhỏ nhất của Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Tu sĩ Vương gia đã vượt qua trăm vạn, Vương Thanh Bách sinh ra, làm trên đầu hơn trăm vạn tộc nhân Vương gia có thêm một vị Thanh Bách lão tổ.

“Còn chưa, nó nói là muốn trùng kích Hóa Thần kỳ, nhắm chừng sắp xuất quan rồi.”

Uông Như Yên cười nói.

Vương Trường Sinh quay đầu nhìn về phía bầu trời, gật đầu nói: “Nó đang trùng kích Hóa Thần kỳ, đã đưa tới dị tượng, vượt qua Ngũ Cửu Lôi Kiếp không thành vấn đề.”

Uông Như Yên lấy ra một tấm pháp bàn hào quang màu lam lập lòe, đánh vào một đạo pháp quyết, tiếng của Vương Vĩnh Thiên vang lên: “Lão tổ tông, La gia Côn Luân giới tới chơi, dẫn đội là La Thế Kiệt cùng La Thế Hân, nói là muốn gặp ngài một lần.”

“La Thế Kiệt? Mời hắn đến Thanh Liên phong đi.”

Uông Như Yên phân phó, khách nhân bình thường, tự nhiên là ở Nghênh Khách sảnh chiêu đãi, khách nhân có chút giao tình, thì chiêu đãi ở Thanh Liên phong.

Lúc bọn họ còn chưa tiến vào Đại Thừa kỳ, ở Thiên Linh đại lục từng gặp La Thế Kiệt ở trên tụ hội, từ đó về sau liền không còn gặp nữa.

Diệp gia và La gia quan hệ không tệ, trước đó lúc đối phó Nguyệt tộc, La gia cũng tham dự, một trận chiến đó cũng khiến La gia nguyên khí tổn thương nặng nề.

Sau khi đám người Tất Yên chạy khỏi mảnh vỡ tiên giới, liên thủ đánh vào tổ địa La gia, La gia tổn thất thê thảm nặng nề, đến nay cũng chưa khôi phục nguyên khí.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Vĩnh Thiên đáp ứng.

Không qua bao lâu, La Thế Kiệt và La Thế Hân theo Vương Vĩnh Thiên tới Thanh Liên phong.

Nhiều năm không gặp, La Thế Kiệt đã là Đại Thừa trung kỳ, La Thế Hân là Đại Thừa sơ kỳ.

“Đã lâu không gặp, La đạo hữu, La tiên tử.”

Vương Trường Sinh mỉm cười, mở miệng chào hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận