Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2501: Thỉnh cầu của Lục Đao (1)

Nhìn những cái tên quen thuộc trên linh bài, Vương Trường Sinh cảm giác ngày xưa tựa như chỉ mới hôm qua. Chớp mắt, những tộc nhân này đều mất đi. Nhưng sự hi sinh của bọn họ tuyệt đối không uông phí. Dưới sự cố gắng của toàn bộ tộc nhân, gia tộc đã trở thành người cầm cờ đi trước ở tu tiên giới Nam Hải.

Không sai, là cố gắng của toàn bộ tộc nhân. Gia tộc có thể có được hôm nay, không phải là công lao của một mình Vương Trường Sinh.

Vương Thanh Kỳ dựa vào bản thân khởi động đan đạo của gia tộc, dừng lại ở Kim Đan.

Mỗi thế hệ đều có sứ mệnh của riêng mình, Vương Thanh Kỳ đã hoàn thành sứ mệnh của hắn. Sứ mệnh của Vương Trường Sinh còn chưa hoàn thành.

Ra khỏi Thanh Liên lâu, Vương Trường Sinh dặn dò Vương Mạnh Phần: “Mạnh Phần, lúc chúng ta rời khỏi Đông Ly giới, có tộc nhân nào biểu hiệu nổi trội suất sắc. Ngươi đọc tên bọn họ, khen thưởng. Tộc nhân làm trái tộc quy, đều bị trừng phạt. Cho dù là ai, cũng không thể phớt lờ tộc quy. Kẻ làm trái, nghiêm trị không tha, hậu nhân của ta cũng không ngoại lệ.”

Thượng bất chính hạ tắc loạn. Hắn vẫn luôn coi trọng tộc quy. Từ lúc gia tộc phát triển đến nay, hậu nhân của hắn cũng xuất hiện không ít sâu mọt, phát hiện một người nghiêm trị một người.

“Vâng, lão tổ tông”

Vương Mạnh Phần đáp ứng xuống dưới. Hắn đã bắt đầu điều tra những tộc nhân làm trái tộc quy. Chỉ cần vi phạm, đều phải nghiêm trị.

Có thể đoán được, sau khi Vương Trường Sinh tiến vào Hoá thần kỳ, gia tộc phát triển tăng vọt. Khẳng định sẽ có kẻ ý thế hiếp người, đây là chắc chắn. Phải nghiêm chỉnh pháp luật và kỷ luật, chỉnh đốn tộc phong.

“Gia tộc sẽ không bạc đãi công thần, cũng không bỏ qua con sâu làm rầu rồi canh. Hy vọng về sau các ngươi tuân thủ tộc quy, cố gắng tu luyện.”

Thanh âm của Vương Trường Sinh không lớn, nhưng toàn bộ tộc nhân đều nghe rành mạch.

“Vâng, lão tổ tông.”

Tộc nhân trăm miệng một lời nói, thanh âm vang vọng trong phạm vi trăm dặm.

Tay phải Vương Trường Sinh vừa nhấc, thanh quang chợt loé. Thanh Liên trấn linh tháp xuất hiện trên tay hắn. Cổ tay hắn run lên, Thanh Liên trấn linh tháp bay ra, nháy mắt trướng đại rồi rơi trên mặt đất.

“Đây là một món linh bảo do ta luyện chế, Thanh Liên trấn linh tháp. Là chi bảo trấn tông đầu tiên của gia tộc chúng ta. Ba năm sau tổ chức tỷ thí trong tộc, tu sĩ dưới Nguyên Anh đều có thể tham gia. Tộc nhân tham gia tỷ thí đều tiến vào Thanh Liên trấn linh tháp. Một trăm người đứng đầu sẽ có thưởng lớn. Người đứng nhất sẽ được một món linh bảo. Ngày thường các ngươi có thể dùng điểm công đức để vào Thanh Liên trấn linh tháp rèn luyện, đề cao kinh nghiệm đấu pháp.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Anh Kiệt và những tộc nhân khác trăm miệng một lời đáp ứng. Đây là cơ hội tốt để bọn hắn thay đổi vận mệnh.

Vương Mạnh Phần chợt lấy ra một mặt truyện tấn bàn, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Trong mắt hắn loé ra ngạc nhiên, sau đó truyền âm với Vương Trường Sinh: “Lão tổ tông, Lục tiền bối của Thần binh cung đến, người xem?”

Vương Trường Sinh đầu tiên là sửng sốt. Nhưng hắn rất nhanh nghĩ đến ý đồ của Lục Đao, hơn nửa là vì nước Minh Nguyệt. Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Toàn bộ tu tiên giới Nam Hải, bảo bối của Thần binh cung là nhiều nhất. Chỉ luận trình độ luyện khí, Lục Đao nhận thứ hai, toàn bộ Nam Hải không ai dám nhận thứ nhất.

Vương Trường Sinh cũng muốn thỉnh giáo thuật luyện khí của Lục Đao. Đặc biệt là về phương pháp luyện chế thông thiên linh bảo. Hắn hy vọng tương lai có thể luyện chế một món thông thiên linh bảo làm chi bảo trấn tông. Hiện tại chỉ có thể dùng linh bảo, vẫn còn kém một chút.

“Thanh Sơn, Thần binh cung Lục đạo hữu đến đây. Ngươi đi trước nghênh đón Lục đạo hữu, mời hắn đến phòng nghị sự.”

Vương Trường Sinh dặn dò Vương Thanh Sơn. Lục Đao là tu sĩ Hoá thần, phái Vương Mạnh Phần đi nghênh đón có chút không thích hợp,, để Vương Thanh Sơn đi là thích hợp nhất.

“Vâng, Cửu thúc.”

Vương Thanh Sơn lên tiếng, linh mệnh mà đi.

Vương Trường Sinh tiếp tục dặn dò tộc nhân vài câu, sau đó giản tán, ai làm việc nấy.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào phòng nghị sự. Không qua bao lâu, hai đạo độn quang bay tiến vào, chính là Lục Đao và Vương Thanh Sơn.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, đã lâu không gặp, chúc mừng! Vương đạo hữu.”

Lục Đao ôm quyền chúc mừng, giọng điệu thân thiện.

“Lục đạo hữu khách khí rồi, vốn là Vương mỗ ra cửa nghênh đón mới phải.”

Vương Trường Sinh khách khí nói.

“Không ảnh hưởng toàn cục, ai đón cũng đều giống nhau thôi.”

Lục Đao chẳng hề để ý đáp lời.

Một thị nữ đi đến, đặt xuống trà thơm rồi lui xuống.

Lục Đao uống một ngụm linh trà, sau khi khách sáo thêm vài câu thì bàn đến chính sự: “Vương đạo hữu, lão phu nghe nói trên tay ngươi có một loại tài liệu luyện khí đặc thù gọi là nước Minh Nguyệt. Lão phu cảm thấy rất hứng thú đối với loại tài liệu này, không biết Vương đạo hữu có thể bán cho lão phu một ít không? Giá cả không thành vấn đề.”

Thân là một Luyện khí sư bậc năm, biết đợc một loại tài liệu luyện khí có thể huỷ diệt linh bảo. Lục Đao không có khả năng không động tâm.

Còn chưa luyện chế thành pháp bảo, nước Minh Nguyệt đã có thể huỷ diệt linh bảo. Nếu luyện chế thành pháp bảo, nước Minh Nguyệt không phải sẽ càng lợi hại hay sao?

“Nước Minh Nguyệt! Trên tay tại hạ cũng không có quá nhiều! Huống chi pháp khí bình thường không thể đựng được nước Minh Nguyệt.”

Vương Thanh Sơn lộ ra bộ dáng khó xử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận