Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2789: Thất Tinh thương minh và Vạn linh môn (1)

“Luyện chế bộ thông thiên linh bảo đầy đủ!”

Vương Trường Sinh có chút động tâm. Hắn đang muốn tăng trình độ luyện khí của mình. Nếu có thể được Luyện hư tu sĩ chỉ điểm, về sau hắn luyện chế thông thiên linh bảo cũng dễ dàng hơn.

Có thể học tập luyện khí thuật với Luyện hư tu sĩ, đây là cơ hội mười phần khó có được.

Tống Phong thuộc phi thăng phái, tính là người một nhà. Nếu đi hiệp trợ Tống Phong luyện khí, không biết có trái với cung quy hay không.

Hắn nhớ tới Tôn Vũ, có lẽ có thể để Tôn Vũ thay hắn đóng ở Huyền Linh đảo.

“Thay giúp ngươi hỏi một chút, có thể thành hay không thì không dám nói chắc.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói.

“Đây là đương nhiên, vậy phiền toái Vương sư thúc rồi.”

Hoàng Vân Nhi đầy miệng đáp ứng xuống, lòng tràn đầy vui mừng. Cho dù không thể trúng cử, Vương Trường Sinh thu nhiều lợi ích từ nàng như vậy, nàng làm thuộc hạ của Vương Trường Sinh cũng càng thêm an tâm.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nhận lấy Huyết lân mộc và Thiên quả nhưỡng, sau đó dặn dò: “Ta vừa hay muốn đi xem Huyền Nguyệt đảo, ngươi đi cùng ta đi! Ngươi về trước thu thập một chút đồ đạc sau đó đến Truyền tống điện chờ ta.”

“Vâng, Vương sư thúc.”

Hoàng Vân Nhi đáp ứng xuống dưới, lĩnh mệnh mà đi.

Vương Trường Sinh đi nhanh đến bên trong Huyền Linh cốc. Sau khi đi vào Huyền Linh cốc, chỉ thấy rải rác lượng lớn hài cốt của yêu thú, còn có không ít yêu thú chưa chết.

Hai ngọn núi Hải tê ngưu nhỏ nằm trên đất, bên ngoài thân chúng nó phủ đầy bụi gai màu xanh. Bên trên bụi gai màu xanh có đầy gai nhọn, còn có một chút nụ hoa màu tím.

Tiếng thú rống hưng phấn vang lên, trước người Vương Trường Sinh xuất hiện nhiều điểm lam quang, Lân quy hiện ra. Hơn một trăm năm không thấy, thể tích Lân quy lớn doạ người, lớn hơn ngàn trượng. Hơn nữa nó từ cấp bốn hạ phẩm tiến vào cấp bốn trung phẩm, hình thể lớn hơn gấp bội so với lúc trước.

Dựa theo tốc độ này, lại thêm hơn vạn năm, chỉ sợ nó có thể lớn bằng một toà đảo lớn.

Lân quy phát ra tiếng hô trầm thấp, thân thiết cọ đầu lên ống quần Vương Trường Sinh.

“Tiểu tử ngươi lớn quá nhanh rồi! Xem ra thức ăn không tồi nha!”

Vương Trường Sinh khẽ cười nói, nhìn về hồ nước cách đó không xa có một đám yêu quy đang tìm đường chạy trốn.

Rống!

Lân quy phát ra tiếng hô hưng phấn, có chút đắc ý.

Quanh người Vương Trường Sinh chợt chui ra lượng lớn bụi gai màu xanh, chính là Mộc yêu.

Hiện tại nó là cấp bốn thượng phẩm, bình thường hút tinh huyết yêu thú hoặc cắn nuốt độc trùng độc thú. Mộc yêu là hậu duệ của Thị huyết kinh, mười phàn khát mấu. Người tu tiên hoặc là tinh huyết yêu thú, độc trùng, độc dược đều là vật đại bổ đối với nó.

Hơn trăm năm không gặp, Song đồng thử, Lân quy và Mộc yêu đều tiến một tiểu cânh giới. Chủ yếu là thức ăn không tồi, đệ tử Trấn Hải cung thường lấy thứ tốt đút cho chúng nó.

Đương nhiên, chuyện này cùng tài nguyên tu tiên phong phú ở Huyền Dương giới có quan hệ rất lớn. Yêu thú ở Đông Ly giới cao nhất chỉ có thể chống đỡ đến bậc năm, mà yêu thú Đại thừa kỳ ở Huyền Dương giới lại có không ít. Linh trùng linh thú cấp bốn tấn thăng thêm một tiểu cấp bậc cũng không kỳ quái.

Vương Trường Sinh chuẩn bị đi Huyền Nguyệt đảo mua một ít tài liệu luyện khí. Thuận tiện mua một ít linh đan diệu dược nuôi nấng linh thú và linh trùng. Nếu có thể mua được Đoán thể đan thì không còn gì tốt hơn.

Khí linh đã cho Vương Trường Sinh một lọ Kim tuỷ đoán cốt đan, công hiệu cường thể quả thật không tồi.

Hắn thu hồi Mộc yêu và Lân quy, rời khỏi Huyền Linh cốc.

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh xuất hiện trên không một ngọn núi xanh um tươi tốt. Đỉnh núi toạ lạc một trang viên rộng vạn mẫu, gạch xanh ngói hồng, cửa lớn khép chặt. Sinh trưởng lượng lớn linh mộc màu vàng, mỗi một gốc linh mộc màu vàng đều cao mấy chục trượng, phiến lá hình trứng. Có thể nhìn thấy một lượng lớn kiến màu vàng đang cắn nuốt linh mộc.

Một màn hình màu xanh nhạt che kín cả toà trang viên, phù văn chớp động.

Con kiếm màu vàng chính là Thông kim nghĩ, trên thân Thôn kim nghĩ có một chút linh văn màu bạc.

Trầm Vân Phi đứng trước một gốc cây màu vàng cao hơn trăm trượng. Thân cây linh mộc rộng khoảng mười người ôm, cành lá xum xuê, tán cây lớn hơn ngàn trượng. Bên trên gốc linh mộc này có một con Thôn kim nghĩ.

Màn hình màu xanh chợt tạo nên một trận gợn sóng, xuất hiện lỗ hổng lớn vài trượng. Vương Trường Sinh theo lỗ hổng bay vào, dừng trước mặt Trầm Vân Phi.

“Đệ tử bái kiến Vương sư thúc. Vương sư thúc, đây là Kim ly mộc, cây có tuổi thọ thấp nhất cũng phải trăm năm. Gốc Kim ly thụ này có tuổi thọ cao nhất, hơn ba ngàm năm. Kim ly thụ hơn năm trăm năm sẽ có một loại nhựa đặc thù, loại nhựa này đối với sự tiến cấp của linh trùng ăn ngũ kim có chỗ tốt nhất định. Kim ly thụ có tuổi thọ càng cao, Kim ly dịch càng tốt.”

Trầm Vân Phi chậm rãi nói.

“Kim y thụ này là từ đâu có? Vốn có trên đảo sao?”

Vương Trường Sinh tò mò hỏi. Hắn phát hiện số lượng Thôn kim nghĩ gia tăng gấp mấy lần, ắt có liên quan đến việc chúng nó cắn nuốt Kim ly mộc.

Thời điểm ở Đông Ly giới, nào có nhiều linh mộc lâu năm như vậy cho chúng nó cắn nuốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận