Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5400: Đại triển thần thông (2)

Tay phải Vương Trường Sinh hướng về hư không vỗ nhẹ một cái, vô số nước biển màu lam trào ra, một đợt thanh âm sóng triều ngập trời vang lên, nước biển kịch liệt quay cuồng, hóa thành một bàn tay khổng lồ lớn năm vạn trượng, đập vỡ nát hai điều rồng lửa màu đỏ, bàn tay khổng lồ đã đến trước người Chúc Nghiên.

Một tay Chúc Nghiên hướng về hư không vạch một cái, một quầng sáng màu đỏ hiện ra, quầng sáng màu đỏ nhanh chóng mở rộng, va chạm với bàn tay khổng lồ.

Tiếng nổ ầm ầm ầm qua đi, bàn tay khổng lồ cùng quầng sáng màu đỏ đồng quy vu tận.

Hào quang màu tím lóe lên, một ấn tỳ lóe ra hào quang màu tím hiện ra, ấn tỳ màu tím nháy mắt phóng to, mơ hồ có thể thấy được một hư ảnh con cóc, chính là Huyền Thiên tàn bảo Tử Thiềm Ấn.

Tử Thiềm Ấn còn chưa hạ xuống, một trọng lực mạnh mẽ chụp xuống thẳng mặt. Lửa bùng lên quanh thân Chúc Nghiên, một cột lửa màu đỏ thô to phóng lên trời, khiến tốc độ hạ xuống của Tử Thiềm Ấn chậm lại.

Một tiếng nổ vang lên, Tử Thiềm Ấn đánh cột lửa màu đỏ vỡ nát, Chúc Nghiên cũng tránh ra.

Vương Trường Sinh đang tính thi triển thần thông khác, hư không trên đỉnh đầu sáng lên một đạo hào quang màu đỏ, Chu Tước Hoàn hiện ra, chụp xuống thẳng mặt.

Vương Trường Sinh phản ứng rất nhanh, vung Phục Long Phủ, bổ về phía Chu Tước Hoàn. “Coong” một tiếng trầm nặng, Chu Tước Hoàn bay ngược ra ngoài.

Ngón tay Chúc Nghiên điểm nhẹ một cái, Chu Tước Hoàn sáng lên hào quang màu đỏ chói mắt, biến mất khỏi chỗ ban đầu.

Ngay sau đó, Chu Tước Hoàn xuất hiện ở đỉnh đầu Vương Trường Sinh, ngoài thân Vương Trường Sinh nở rộ hào quang màu lam, một tiếng chim tước hót trong vắt vang dội cất lên, Chu Tước Hoàn lập tức chụp lên hộ thể linh quang của Vương Trường Sinh, nhanh chóng thu nhỏ lại.

Hộ thể linh quang của Vương Trường Sinh nháy mắt tan vỡ, cả người cũng hóa thành nhiều đốm sáng màu lam rồi biến mất, hư không ngoài mấy trăm dặm chợt hiện ra một mảng hơi nước màu lam, hiện ra bóng người Vương Trường Sinh.

Chúc Nghiên nhíu mày, đang định thi triển thần thông khác tiêu diệt Vương Trường Sinh.

Trên đỉnh đầu của nàng sáng lên một đạo hào quang màu tím, Tử Hạt Hồ hiện ra, Tử Hạt Hồ phun ra một quầng sáng màu tím, bao phủ về phía Chúc Nghiên, đồng thời bọ cạp tím mặt ngoài Tử Hạt Hồ sống lại, phát ra một tiếng tiếng rít nôn nóng.

Chúc Nghiên đầu váng mắt hoa, chờ nàng phục hồi tinh thần, đã bị quầng sáng màu tím bao phủ, cuốn vào bên trong Tử Hạt Hồ.

Nàng cảm giác trước mắt hoa lên, xuất hiện ở một không gian màu đỏ, một mảng lớn lửa độc màu tím thổi quét đến.

Sắc mặt Chúc Nghiên trở nên rất khó coi, vội vàng triệu ra bảo vật ngăn cản.

Uông Như Yên bấm quyết không ngừng, đánh vào từng đạo pháp quyết.

Tử Hạt Hồ nhất thời bừng sáng, hình thể theo đó tăng vọt.

Hư không trên đỉnh đầu Uông Như Yên sáng lên một đạo hào quang màu đỏ, một ngọn núi màu đỏ to bằng bàn tay hiện ra, ngọn núi màu đỏ nháy mắt phóng to, trào ra một ngọn lửa màu đỏ, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao.

Ngọn núi màu đỏ nện xuống thẳng mặt, tựa như muốn đập Uông Như Yên thành thịt nát.

Một lực lượng không gian bỗng hiện lên, ngọn núi màu đỏ dừng ở giữa không trung, không thể hạ xuống.

Một đại hán áo đỏ dáng người khôi ngô nhíu mày, vội vàng vung trường côn màu đỏ trong tay, đập về phía Uông Như Yên.

Một cây rìu khổng lồ màu lam bắn nhanh đến, đánh lên trường côn màu đỏ, truyền ra một tiếng kim loại giao kích “Keng”.

Đại hán áo đỏ cảm giác hổ khẩu tê dại, thiếu chút nữa trường côn màu đỏ trong tay bắn ra ngoài.

Một đợt thanh âm sóng triều ngập trời vang lên, một cơn sóng lớn ngập trời cao mười vạn trượng ập tới trước mặt, nơi đi qua, hư không xuất hiện lượng lớn vết rách, cả mảng hư không tựa như muốn sụp đổ.

Đại hán áo đỏ biến sắc hẳn, vội vàng kết hợp một thể với pháp tướng, hai tay chợt hiện ra hào quang màu đỏ chói mắt, bổ về phía hư không, theo một đợt tiếng xé gió vang lên, hai bàn tay khổng lồ màu đỏ lóe lên, nghênh đón.

Bàn tay khổng lồ màu đỏ yếu ớt như giấy, một cái đối mặt đã tan vỡ.

Sóng lớn ngập trời rất nhẹ nhàng đánh tan hộ thể linh quang của đại hán áo đỏ, đánh lên trên người hắn.

Thân thể đại hán áo đỏ vỡ tung ra, hóa thành làn sương máu đầy trời, thi thể hóa thành một khối Ngũ Huyền Thạch linh quang lập lòe, khu vực màu vàng óng tan vỡ.

Hư không sáng lên một đạo hào quang màu đỏ, hiện ra bóng người đại hán áo đỏ, trường côn màu đỏ trong tay không cánh mà bay, trong mắt hắn tràn đầy nét sợ hãi.

“Kẻ khai khiếu!”

Đại hán áo đỏ kinh hô, đều là tu sĩ Đại Thừa trung kỳ, hắn căn bản không phải đối thủ của kẻ khai khiếu.

Trên đỉnh đầu của hắn nổi lên một trận gợn sóng, một bàn tay khổng lồ màu lam bỗng dưng hiện lên, mặt ngoài bàn tay khổng lồ có một hình kỳ lân.

Đại hán áo đỏ biến sắc hẳn, cảm giác hít thở cũng trở nên khó khăn. Hắn muốn tránh đi, hai sợi xích màu lam trong suốt lấp lánh hiện ra, cuốn lấy thân thể hắn.

Đại hán áo đỏ tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể vung hai cánh tay, nghênh đón.

Hét thảm một tiếng, hai tay đại hán áo đỏ gãy ra, cả người bị bàn tay khổng lồ đập thành một mảng mưa máu.

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hắn căn bản không ngăn được Vương Trường Sinh công kích.

Một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, đã bị một quầng sáng màu đen bao phủ, cuốn vào trong miệng Vương Thiền rồi biến mất.

Tử Hạt Hồ khẽ nhoáng lên một cái, Uông Như Yên nhíu lông mày lá liễu. Sau khi thân thể Chúc Nghiên bị hủy, Nguyên Anh tự bạo, nhưng không hủy được Huyền Thiên tàn bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận