Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2333: Tạm thời thu binh (2)

Phụ cận hải vực Táng Tiên vốn không có bao nhiêu thế lực mạnh mẽ, tu sĩ Thiên Lan giới xâm nhập quy mô, cao thủ tập hợp, một hơi giết đến cửa nhà các thế lực này, các thế lực này tự nhiên không ngăn được.

“Đi thôi! Chúng ta cũng trở về đi!”

Bích Nhãn Kim Ô dưới thân Công Tôn Ưởng dang đôi cánh, dọc theo đường lúc tới đây bay đi, người khác theo sát sau đó.

Hai bên rút lui có trật tự, để lại thi thể đầy đất, máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn hải vực.

Một hòn đảo phạm vi ngàn dặm, hàng chục vạn tu sĩ tụ tập ở trên đảo, trên đảo kiến trúc san sát, có thể nhìn thấy lượng lớn tu sĩ đi lại, cực kỳ náo nhiệt.

Công Tôn Ưởng dẫn theo Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tới cửa một tòa cung điện kim bích huy hoàng, trên bảng hiệu viết ba chữ to màu vàng “Vạn Linh điện”.

Đây là nơi đổi chiến công, dùng thi thể kẻ địch đổi chiến công, nếu không có thi thể, có tu sĩ cấp cao làm chứng cũng được.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên trận đầu tiêu diệt Càn Khôn Song Tử, các tu sĩ đều tận mắt thấy.

Công Tôn Ưởng dẫn theo Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào, một ông lão áo bào xanh già vẫn tráng kiện đang nói cái gì với một nam tử áo sam vàng dáng người mập mạp.

Bọn họ vừa đi vào, nam tử áo sam vàng xoay người lại, nhìn về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

“Ồ, Hoàng đạo hữu, sao ngươi ở đây?”

Vương Trường Sinh khẽ ồ một tiếng, trên mặt lộ ra một chút ý cười.

Hoàng Phú Quý vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ, người này độn tốc đặc biệt nhanh, nhắm chừng lại phụ trách áp tải hàng hóa.

Hoàng Phú Quý tham sống sợ chết, nhưng ở trước mặt trái phải rõ ràng, hắn vẫn biết đứng ở một bên nào.

“Thiên Lan giới muốn thâu tóm Đông Ly giới chúng ta, Hoàng mỗ thực lực thấp kém, cũng nguyện ý dốc một phần sức nhỏ nhoi.”

Hoàng Phú Quý nói năng chính nghĩa, mặt đầy chính khí.

Nếu không phai quen biết Hoàng Phú Quý đã lâu, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên quả thật sẽ bị hắn lừa.

Hai người nhìn nhau cười, nhìn thấu mà không nói toạc ra, lấy độn tốc của Hoàng Phú Quý, để hắn áp tải vật tư thích hợp nhất.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, các ngươi cũng đến tham chiến? Ta đã biết các ngươi sẽ đến.”

Hoàng Phú Quý cười nói, giọng điệu mang theo một tia lấy lòng. Giới diện đại chiến, chính là thời điểm Thanh Liên tiên lữ chiến lực đứng đầu như vậy biểu hiện, Hoàng Phú Quý không có hứng thú đoạt đầu sóng ngọn gió, hắn chỉ muốn mượn cơ hội phát tài một khoản. Trước đó, hắn phát tài ở trong nhiều lần đại chiến.

Công Tôn Ưởng mỉm cười, giải thích: “Hoàng đạo hữu, Tôn đạo hữu, các ngươi có thể còn không biết, Vương đạo hữu bọn họ trận đầu đã tiêu diệt Càn Khôn Song Tử, tăng mạnh uy phong Đông Ly giới chúng ta.”

Nghe xong lời này, Hoàng Phú Quý trợn mắt há hốc mồm, ông lão áo bào xanh theo bản năng hít một ngụm khí lạnh.

“Công Tôn đạo hữu quá khen rồi, nếu không phải ngươi ra tay phá đi trận pháp, chúng ta chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”

Vương Trường Sinh khiêm tốn nói, nếu không thể phá đi trận pháp, thắng bại thật đúng là rất khó nói.

“Hoàng đạo hữu, lô vật tư này là vật thiếu thốn đang cần gấp, phiền ngươi mau chóng xuất phát, mau chóng vận chuyển lô vật tư này đến.”

Ông lão áo bào xanh thúc giục, vẻ mặt ngưng trọng.

Hoàng Phú Quý đáp ứng, ôm quyền nói: “Công Tôn đạo hữu, Vương đạo hữu, Vương phu nhân, Hoàng mỗ có nhiệm vụ trong người, cáo từ trước, ngày khác gặp lại.”

Nói xong lời này, Hoàng Phú Quý hóa thành một đạo độn quang màu vàng bay ra khỏi Vạn Linh điện.

“Tôn đạo hữu, ngươi trích cho Vương đạo hữu bọn họ trăm vạn thiện công đi! Bọn họ đã tiêu diệt Càn Khôn Song Tử, ta tận mắt nhìn thấy.”

Công Tôn Ưởng nói với ông lão áo bào xanh.

Bình thường mà nói, tiêu diệt một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ có ba mươi vạn thiện công, nhưng Càn Khôn Song Tử thực lực hơn người, bọn họ có thể địch lại một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, hai người đều giá trị năm mươi vạn thiện công.

Tu sĩ tương đối lợi hại của Thiên Lan giới đều có giá trị thiện công rõ ràng, Nam Hải tu tiên giới cổ vũ các tu sĩ tiêu diệt tu sĩ Thiên Lan giới.

Khai chiến tới nay, tu sĩ đạt được trăm vạn thiện công chỉ ba người, thứ nhất là Bắc Hàn Lão Nhân, Bắc Hàn Lão Nhân là đứng đầu hải ngoại ngũ tiên, hắn diệt một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cộng thêm hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nhưng bản thân hắn cũng bị thương nặng, đã rời khỏi chiến trường.

Nhật Nguyệt Song Thánh mới diệt một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, diệt hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, bọn họ bị thương nhẹ, trước mắt đang điều dưỡng.

Bây giờ cộng thêm Thanh Liên tiên lữ, chính là năm người.

Vương Trường Sinh lấy ra thi thể thanh niên áo lam, lột pháp y trên người hắn, giao thi thể cho ông lão áo bào xanh.

“Tên còn lại thân thể bị Vương mỗ hủy diệt rồi, chỉ có thể tìm được một cái áo màu máu.”

Vương Trường Sinh mở miệng giải thích.

Ông lão áo bào xanh mỉm cười nói: “Có Công Tôn đạo hữu làm chứng cho các ngươi, không có vấn đề. Đây là ngọc bài thân phận, thiện công có thể đổi các loại tài nguyên tu tiên, bao gồm linh bảo.”

Hắn lấy ra hai tấm ngọc bài màu lam nhạt, ngọc bài mặt trước có khắc hai chữ “Đông Ly”, lượng lớn phù văn như ẩn như hiện.

Ông lão áo bào xanh lấy ra một cây bút ngọc màu xanh nhạt, nhẹ nhàng điểm một cái về phía ngọc bài màu lam, một mảng lớn hào quang màu xanh bay ra, nhập vào ngọc bài màu lam biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận