Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2329: Như Yên hiển uy (1)

Mười tám viên Định Hải Châu đồng thời bùng nổ ra hào quang màu lam chói mắt, hình thể tăng vọt, nháy mắt phóng to đến kích cỡ ngọn núi nhỏ, mười tám ngọn núi nhỏ màu lam đập về phía giao long màu đỏ.

Tiếng “phành phành” vang lên trầm đục, giao long màu đỏ như diều đứt dây, bay ngược đi, ngoài thân không có lấy một chút vết thương.

Nếu như bị mười tám viên Định Hải Châu cùng lúc đánh trúng, nó không chết cũng tàn.

Trong hư không chợt toát ra nhiều đốm sáng màu lam, hóa thành một mảng nước biển xanh thẳm, nước biển nhanh chóng xoay tròn, hình thành một cột nước màu lam cao hơn ngàn trượng, đường kính cột nước màu lam tới mấy trăm trượng. Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đứng ở trong cột nước màu lam, mười mấy cơn gió lạnh màu trắng lục tục đánh lên cột nước màu lam, bộ phận khu vực của cột nước màu lam kết băng, nhưng tầng băng nhanh chóng tan vỡ.

Mười tám cây phi kiếm màu vàng bao vây cột nước màu lam, sau một tràng tiếng kiếm ngân vang dội cất lên, từng sợi tơ màu vàng mảnh khảnh bắn ra, bắn nhanh thẳng về phía cột nước màu lam.

Kiếm khí hóa tơ, đại thần thông kiếm tu mới có thể thi triển.

Ầm ầm ầm!

Theo một tràng tiếng nổ thật lớn vang lên, cột nước màu lam bùng nổ ra hào quang màu lam chói mắt, hình thể tăng vọt, bắt đầu nhanh chóng di động.

Cột nước màu lam như một con ác long, phát ra tiếng rống thật lớn, nơi đi qua, tầng băng vỡ vụn, tiếng nổ không ngừng, cho người ta một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.

Sợi tơ màu vàng dày đặc đánh ở trên cột nước màu lam, lục tục bị bắn văng ra.

Kim Vô Song nhíu mày, bắt kiếm quyết, mười tám cây phi kiếm màu vàng nở rộ ra hào quang màu vàng kim chói mắt, sợi tơ màu vàng dày đặc ngưng tụ lại với nhau, hóa thành một cây kiếm quang màu vàng dài hơn ngàn trượng, bổ về phía cột nước màu lam.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ to vang lên, cột nước màu lam phân thành hai, nhưng vẫn chưa tán loạn.

Hào quang màu máu lóe lên, ba hạt châu màu máu to bằng long nhãn bắn ra. Kim Vô Song ý thức được cái gì, muốn sử dụng phi kiếm ngăn lại hạt châu màu máu, một tiếng chuông vang dội cất lên, nàng đầu váng mắt hoa, không kịp làm ra phản ứng, tiếng chuông chính là Vương Trường Sinh sử dụng Nhiếp Hồn Linh chế tạo ra.

Ba hạt châu màu máu đến trước ba cây phi kiếm màu vàng, sợi tơ màu vàng dày đặc bắn ra, xuyên thủng ba hạt châu màu máu.

Ầm ầm ầm!

Theo một tràng tiếng nổ vang lên, ba vầng hào quang màu máu chói mắt chợt sáng lên, bao phủ ba thanh phi kiếm hào quang màu vàng kim lập lòe.

Trong nháy mắt hào quang màu máu xuất hiện, trong không khí tràn ngập một mùi tanh hôi làm người ta ngửi mà buồn nôn, cái mùi đó so với mùi xác chết còn khó ngửi hơn.

Hào quang màu máu tan đi, ba cây phi kiếm màu vàng linh quang ảm đạm, lay động cao thấp không ngừng, một bộ dáng linh tính tổn thất to lớn.

Một thân thần thông của kiếm tu đều phải dựa vào phi kiếm, phi kiếm linh tính tổn thất to lớn, uy lực kiếm trận giảm hẳn.

Cột nước màu lam lao thẳng đến ba cây phi kiếm linh quang ảm đạm, sau vài tiếng nổ to, ba cây phi kiếm màu vàng bay ngược ra ngoài.

Cột nước màu lam bắt đầu nhanh chóng di động ở trên sông băng, tiếng nổ không ngừng.

Sắc mặt bốn người bọn Tần Thiên Diễm đều có chút khó coi, thần thông của Thanh Liên tiên lữ vượt quá bọn họ tưởng tượng, chủ yếu là Vương Trường Sinh có mười tám viên Định Hải Châu, có thể chế tạo ra lượng lớn nước biển, nước không có hình dạng có định, đủ cả cương nhu, có cả công kích phòng ngự.

Kim Vô Song là có cơ hội làm bị thương nặng Thanh Liên tiên lữ nhất, nhưng bản mạng phi kiếm của nàng lọt vào dơ bẩn, uy lực giảm hẳn.

“Mọi người có bảo vật gì đều lấy ra đi! Nếu không nói không chừng chúng ta sẽ bị Thanh Liên tiên lữ tế bái, Tư Đồ Mị nói tuyệt không quá phận, Thanh Liên tiên lữ đã khó đối phó như vậy, càng đừng nói Nhật Nguyệt Song Thánh.”

Ánh mắt Lục Phượng âm trầm, lật bàn tay ngọc, một con ốc biển màu xanh to bằng bàn tay xuất hiện trên tay, mặt ngoài ốc biển màu xanh trải rộng phù văn màu xanh huyền ảo, như ẩn như hiện, linh khí bức người, đây là một món linh bảo Chấn Thiên Loa.

Bọn họ bị phái tới đối phó Thanh Liên tiên lữ, tự nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Lục Phượng đặt vỏ ốc biển màu xanh tới bên miệng, thổi nhẹ một cái, một tiếng kèn trầm thấp vang lên, một làn sóng âm màu xanh thổi quét ra, nơi sóng âm màu xanh đi qua, hư không vặn vẹo biến hình, tầng băng vỡ vụn.

Kim Vô Song nâng tay phải, ba đạo hào quang màu vàng kim bay ra, là ba tấm gương nhỏ màu vàng tạo hình phong cách cổ xưa, chỗ viền tấm gương nhỏ có khắc một ít hoa văn tinh xảo đẹp đẽ.

Nàng bắt pháp quyết, đều đánh vào một đạo pháp quyết, ba tấm gương nhỏ màu vàng hầu như cùng lúc sáng lên hào quang màu vàng kim chói mắt, hào quang màu vàng kim lóe lên, ba đạo hào quang màu vàng kim thô to bắn ra, lao thẳng đến cột nước màu lam.

Cột nước màu lam né trái tránh phải, tính tránh đi, nhưng mười mấy bức tường băng màu trắng cao hơn trăm trượng đột ngột đội đất mọc lên, chặn đường đi của cột nước màu lam, cột nước màu lam sau khi liên tục đánh tan mười mấy bức tường băng màu trắng, bị một đạo hào quang màu vàng kim che kín, giống như bị cố định.

Nơi sóng âm màu xanh đi qua, tiếng nổ không ngừng, giống như một con sói hoang đói lâu, lao về phía cột nước màu lam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận