Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4200: Ai nhanh hơn (1)

Trên tay Vương Hướng Vinh nắm một cây cờ phướn lóe ra hào quang màu xanh, trên mặt cờ thêu một con phi ưng màu xanh trông rất sống động, linh khí kinh người.

Hắn khẽ vung cờ phướn màu xanh, cuồng phong gào thét, trên trời truyền đến một đợt tiếng xé gió vang chói tai, mấy trăm vòi rồng màu xanh bỗng dưng hiện lên, từ bốn phương tám hướng thổi quét hướng thẳng đến Quách Tuyết Phỉ.

Cùng lúc đó, Vương Hướng Vinh thúc giục pháp tướng, hư ảnh hình người há mồm phun ra một đạo hào quang màu xanh, chợt lóe lên biến mất không thấy nữa.

Khuôn mặt Quách Tuyết Phỉ biến sắc hẳn, hé miệng, phun ra một hạt châu màu trắng như tuyết, bay đến đỉnh đầu, nở rộ ra vạn đạo hào quang màu trắng mảnh khảnh, bao phủ phạm vi vài dặm.

Lốc xoáy màu xanh va chạm vào hào quang màu trắng, kết băng trong nháy mắt, biến thành lốc xoáy màu trắng.

Hào quang màu xanh va chạm vào hào quang màu trắng, kết băng tương tự, bị đóng băng.

Vương Hướng Vinh sắc mặt lạnh lùng, bấm pháp quyết, tay phải hư ảnh hình người trên đỉnh đầu vỗ về phía hư không.

Hư không trên đỉnh đầu Quách Tuyết Phỉ nổi lên dao động, một bàn tay to màu xanh bỗng dưng hiện lên, hư không phụ cận căng thẳng, nàng cảm giác hít thở cũng trở nên khó khăn.

Bàn tay to màu xanh va chạm vào hào quang màu trắng, kết quả tương tự, nhanh chóng biến thành bàn tay băng màu trắng.

Một tiếng xé gió chói tai vang lên, một lưỡi đao khổng lồ hào quang màu xanh lưu chuyển không ngừng bắn nhanh đến, hướng thẳng đến Quách Tuyết Phỉ.

Mấy ngàn bóng thước màu đỏ thổi quét đến, chặn lưỡi đao khổng lồ màu xanh.

Hai người Quách Tuyết Thanh bỏ trận pháp, đến trợ giúp Quách Tuyết Phỉ.

Đại Lực Kim Bối Viên khôi phục tự do, lông trên thân nó bị thiêu hủy hơn phân nửa, mặt xám mày tro, trên thân toát ra mùi cháy khét.

“Cửu Nguyên Huyền Mộc đã tới tay, mau rút.”

Tiếng Vương Lương Yến vang lên ở bên tai Vương Hướng Vinh.

Thần thức Vương Hướng Vinh cảm ứng được, hai tu sĩ Luyện Hư hướng về nơi này bay tới, tốc độ rất nhanh

Hắn không do dự nữa, ngoài thân nở rộ hào quang màu xanh, hóa thành một lốc xoáy màu xanh, hướng về nơi xa thổi quét đi.

Lấy tốc độ của hắn, tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ bình thường cũng không đuổi kịp hắn, càng đừng nói Đại Lực Kim Bối Viên.

Vương Hướng Vinh vừa đi, Đại Lực Kim Bối Viên mang lửa giận phát tiết ở trên thân ba người Quách Tuyết Phỉ, ba người vội vàng lấy ra bảo vật công kích Đại Lực Kim Bối Viên, tiếng nổ không ngừng.



Một ngọn núi cao hùng vĩ, trên núi sinh trưởng lượng lớn thảm thực vật, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, cây xanh thành tán.

Bốn nam một nữ đứng ở chân núi, vẻ mặt ngưng trọng, cầm đầu là một thanh niên áo vàng cao chín thước.

Thanh niên áo vàng cao lớn vạm vỡ, tay chân thô to, trên người tản mát ra sát khí nồng đậm.

Liêu Vân Bằng, tộc nhân Liêu gia trọng điểm bồi dưỡng, có tu vi Luyện Hư hậu kỳ, hắn là một thể tu, bốn người còn lại đều là Luyện Hư trung kỳ.

Nơi sườn núi trở lên bị một mảng sương mù màu xanh che kín, thấy không rõ tình huống đỉnh núi.

Một cầu thang đá màu xanh rộng nửa trượng từ chân núi kéo dài tới trong sương mù màu xanh, mặt ngoài cầu thang đá mọc đầy rêu màu xanh.

Thần thức Liêu Vân Bằng vươn vào sương mù màu xanh, một luồng lực lượng thần bí hút đi thần thức của hắn, hắn vội vàng chặt đứt thần thức, nếu không thức hải sẽ bị hút khô.

“Vậy mà có thể hấp thu thần thức, nơi này khẳng định có thứ tốt. Mấy vườn linh dược chúng ta phát hiện, đều bị người ta nhanh chân đến trước, hy vọng một lần này có thể tìm được một ít thứ tốt.”

Liêu Vân Bằng trầm giọng nói. Bọn họ vừa tiến vào bí cảnh, đã tìm được hơn mười cây linh dược vạn năm trở lên, giết chết nhiều con yêu thú bậc sáu, thu hoạch không tính là lớn.

Bọn họ truy kích một con yêu thú bậc sáu đến nơi đây, bất ngờ phát hiện nơi đây khác thường.

Liêu Vân Bằng vung tay phải, một đạo hào quang màu đen bay ra, rơi trên mặt đất, rõ ràng là một con vượn khổng lồ mọc đầy lông cứng màu vàng, nhe răng trợn mắt. Đây là một con Kim Bối Viên (vượn lưng vàng) bậc sáu hạ phẩm, da thô thịt dày, giỏi chịu đòn.

Kim Bối Viên sải bước đi về phía cầu thang đá màu xanh, mới vừa đi vài bước, trên trời truyền đến một tiếng sấm sét vang dội, một cây mâu sét màu xanh to bằng cổ tay từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Kim Bối Viên.

Nắm tay phải Kim Bối Viên đánh về phía mâu sét màu xanh một phát, đánh nó vỡ nát.

Nó đi lên trên núi, tốc độ cũng không nhanh, từng tia sét màu xanh bổ xuống, mỗi đạo một thô to hơn.

Sau khi Kim Bối Viên đi ra hơn trăm bước, ngoài thân có nhiều vết thương, thân thể cháy đen, toát ra mùi cháy khét, tốc độ càng lúc càng chậm.

“Cấm chế trọng lực! Cấm chế hệ lôi!”

Sắc mặt Liêu Vân Bằng trầm xuống, Kim Bối Viên bậc sáu hạ phẩm quá yếu, muốn tới đỉnh núi không có khả năng.

Đúng lúc này, mấy đạo độn quang từ nơi xa bay tới, không qua bao lâu, dừng ở trên không ngọn núi cao, chính là đám người Vương Anh Kiệt. Vương Lập Hách khí sắc có chút kém, thương thế của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục.

“Tu sĩ Vương gia!”

Sắc mặt Liêu Vân Bằng trầm xuống, vẻ mặt đầy đề phòng, vội vàng bảo Kim Bối Viên trở về.

Vương Thanh Bạch nhìn thấy năm người bọn Liêu Vân Bằng, nhíu mày.

“Các ngươi bám trụ bọn họ, ta đi lấy bảo vật.”

Liêu Vân Bằng truyền âm cho đồng tộc.

Bốn đồng tộc đều là Luyện Hư trung kỳ, bám trụ tu sĩ Vương gia một đoạn thời gian không có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận