Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5360: Băng Phách Thần Quang triển thần uy (1)

Sắc mặt Chúc Nghiên lạnh lùng, dự định ra tay đối phó tu sĩ Đại Thừa khác, một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc vang lên, nàng theo ngọn nguồn thanh âm nhìn lại, nhìn thấy một thanh niên áo xanh thân hình cao lớn bị vô số cánh hoa màu hồng che mất, thân thể hóa thành mưa máu đầy trời. Nàng nhíu mày, nhìn về phía Phù Dung tiên tử.

Phù Dung tiên tử không hổ là đệ nhất tán tu của Huyền Dương giới, nhanh như vậy đã tiêu diệt một tu sĩ Đại Thừa. Chúc Nghiên bấm pháp quyết, từng lưỡi đao lửa màu đỏ hiện ra trên không, lao thẳng đến Phù Dung tiên tử.

Phù Dung tiên tử bấm pháp quyết, cờ phướn màu hồng trước người vung nhẹ một cái, một mảng lớn cánh hoa màu hồng lao ra bao phủ, nghênh đón. Tiếng ầm ầm vang lên, cánh hoa màu hồng chặn lưỡi đao lửa màu đỏ đánh tới.

Một tiếng nam tử kêu thảm thiết thê lương vang lên, Hách Lỗi bị một ngọn lửa vàng óng bao phủ, khuôn mặt tràn đầy đau khổ, ngoài thân hắn tuôn ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, không có tác dụng gì, ngọn lửa vàng óng căn bản không sợ hàn khí màu trắng.

Một lưỡi dao khổng lồ vàng óng ánh bắn đến, Hách Lỗi vội vàng triệu ra một tấm khiên màu trắng, lưỡi dao khổng lồ vàng óng chém lên trên tấm khiên màu trắng, như bổ dưa thái rau, chém tấm khiên màu trắng thành hai nửa.

Một tiếng hét thảm vang lên, Hách Lỗi bị chém thành hai nửa. Hắn vừa rồi từng dùng bảo vật thế kiếp, một Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, một ngọn lửa vàng óng thô to bay vút đến, bao phủ Nguyên Anh cỡ nhỏ, sau một tiếng hét thảm, Nguyên Anh cỡ nhỏ tan thành tro bụi.

Vẻ mặt Đông Diệu lạnh lùng, lấy thực lực của hắn, tu sĩ Đại Thừa bình thường căn bản không ngăn được hắn.

Một cơn gió lạnh thổi qua, một con băng phượng hình thể to lớn xuất hiện ở đỉnh đầu hắn.

Băng phượng nhẹ nhàng vỗ đôi cánh, vạn đạo hào quang màu trắng mảnh khảnh lao ra bao phủ, bao trùm phạm vi vạn dặm.

Hộ thể linh quang của Đông Diệu tiếp xúc đến hào quang màu trắng, nháy mắt kết băng, chẳng qua rất nhanh, ngoài thân hắn hiện ra một ngọn lửa vàng óng, tầng băng hòa tan.

Băng phượng vươn ra một đôi móng vuốt, rất nhẹ nhàng xuyên thủng hộ thể linh quang của hắn.

Hét thảm một tiếng, đầu Đông Diệu bị móng vuốt băng phượng xuyên thủng, thi thể hóa thành một cây trúc vàng óng ánh, tổng cộng có bảy đốt, gãy mất một đốt.

Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một vệt hào quang vàng óng, hiện ra bóng người Đông Diệu, ánh mắt của hắn ngưng trọng.

“Băng phượng bậc tám? Không phải bị Thất Tinh Hàng Yêu Tháp thu rồi sao?”

Đông Diệu nghi ngờ nói, chẳng nhẽ Diệp gia có hai con băng phượng bậc tám?

“Con kia là giả, Càn Khôn Hóa Linh Phù! Quên mất bí phù của Diệp gia rồi.”

Xi Huyên sắc mặt âm trầm.

Theo nàng biết, Huyền Dương giới chỉ Diệp gia cùng Thiên Nguyệt tộc có chế phù sư bậc tám, nàng thúc giục Thất Tinh Hàng Yêu Tháp tiêu diệt băng phượng, phát hiện là lá bùa hóa thành.

Băng phượng nhẹ nhàng vỗ cánh, biến mất khỏi chỗ ban đầu.

Ngoài thân Đông Diệu nở rộ hào quang vàng óng, một mảng lớn ngọn lửa vàng óng bao trùm ra, bao phủ phạm vi trăm trượng.

Hư không nổi lên dao động, một bàn tay màu trắng hiện ra trên không, bổ về phía Đông Diệu.

Ngọn lửa vàng óng đột nhiên lăn một vòng, một ngọn lửa vàng óng thô to phóng lên trời, chặn bàn tay màu trắng.

Một lốc xoáy trắng xóa cuốn tới, Đông Diệu nhíu mày, bấm pháp quyết, lưỡi dao khổng lồ vàng óng bắn đến, chém vỡ nát lốc xoáy màu trắng, hiện ra bóng người Diệp Ngọc Long.

Diệp Ngọc Long vừa hiện thân, bấm pháp quyết, ngoài thân bắn ra vạn đạo hào quang màu trắng, bao phủ phạm vi mười vạn dặm.

Băng Phách Thần Quang!

Hư không xuất hiện lượng lớn vụn băng, giống như thiên địa cũng sắp bị đông cứng.

Hào quang màu trắng chạm đến hộ thể linh quang của bọn họ, hộ thể linh quang của bọn họ nháy mắt kết băng, bảo vật chạm đến hào quang màu trắng, cũng kết băng.

Ngọn lửa vàng óng bên người Đông Diệu kịch liệt lăn lộn, tầng băng cũng không xuất hiện dấu hiệu hòa tan, Băng Phách Thần Quang không phải thần thông bình thường, so với Đại Nhật Diễm Quang của hắn còn cường đại hơn.

Một trận gió lạnh thổi qua, băng phượng xuất hiện ở đỉnh đầu Đông Diệu, một đôi móng vuốt bổ tới trước mặt.

Một tiếng vang trầm trọng cất lên, hộ thể linh quang vỡ vụn, móng vuốt băng phượng xuyên thủng đầu Đông Diệu, một tiếng hét thảm qua đi, một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, bị băng phượng phun ra một luồng hào quang màu trắng bao lại, cuốn vào trong mỏ nuốt xuống.

Một bên khác, Kim Ngọc Dao cũng bị vây ở trong linh vực, phi kiếm màu xanh dày đặc xuyên thủng thân thể nàng, thi thể hóa thành một cái ngọc phù thế kiếp, ngọc phù thế kiếp vỡ vụn.

Hư không ngoài ngàn dặm hiện ra bóng người Kim Ngọc Dao, nàng vẫn bị vây ở trong linh vực.

Vương Thanh Sơn bấm kiếm quyết, mười mấy vạn thanh phi kiếm màu xanh lao thẳng đến Kim Ngọc Dao, đồng thời Thanh Long Kiếm theo sát phía sau.

Kim Ngọc Dao triệu ra một tấm khiên vàng óng, ngăn ở trước mặt, phi kiếm màu xanh dày đặc đánh lên bên trên, truyền ra một đợt tiếng vang trầm, mặt ngoài tấm khiên có thêm nhiều vết kiếm.

Thanh Long Kiếm bắn đến, chém tấm khiên vàng óng thành hai nửa, hét thảm một tiếng, Kim Ngọc Dao cũng bị chém thành hai nửa, một Nguyên Anh cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, một luồng hào quang màu xanh từ trên trời giáng xuống.

Hình thể Nguyên Anh cỡ nhỏ nở rộ, trong nháy mắt nổ tung ra, hào quang màu xanh chói mắt phóng vút lên trời.

Vương Thanh Sơn vẫy tay một cái, một cái vòng tay trữ vật màu xanh từ trên thi thể bay ra, chui vào ống tay áo của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận