Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6356: Rời khỏi (2)

Vòng sáng màu trắng và lửa va chạm, bốc lên lượng lớn sương mù màu trắng, rồng máu và sóng âm màu lam va chạm, nháy mắt tán loạn.

Vẫn thạch dày đặc đánh lên hình Thái Cực, hình Thái Cực rung động không ngừng.

Ngoài thân thiếu phụ váy xanh nở rộ ra một vòng sáng màu bạc, hư không trên đỉnh đầu Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xuất hiện lượng lớn đốm sáng màu bạc.

Bọn họ phản ứng rất nhanh, ngoài thân nở rộ linh quang, thân thể lui về, lại đã muộn. Bọn họ cảm giác trước mắt hoa lên, xuất hiện ở trong một mảng tinh hà, lượng lớn vẫn thạch lơ lửng trên không trung, nện xuống thẳng mặt.

Đồng thời một luồng tinh thần chi lực cường đại theo đó xuất hiện, xé rách một mảng hư không này, hư không xuất hiện lượng lớn vết rách.

Tay phải Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời sáng lên linh quang lóa mắt, đánh về phía hư không, một nắm đấm khổng lồ màu lam cùng một bàn tay khổng lồ màu lam đánh ra.

Ầm ầm ầm, lượng lớn vẫn thạch bị đánh nát, sóng khí như thủy triều, bàn tay khổng lồ màu lam và nắm đấm khổng lồ màu lam đánh lên một mảng tinh không này, tinh không tan vỡ, tinh thần chi lực biến mất.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, vô số giọt nước màu lam bỗng dưng hiện ra, trải rộng hư không.

Hắn tung một cú đấm, giọt nước màu lam dày đặc cắt qua chân trời, hóa thành những nắm đấm khổng lồ màu lam, giống như mưa sao sa, lao thẳng đến thanh niên áo màu máu cùng thiếu phụ váy xanh.

Thiên Âm Địch trên tay Uông Như Yên sáng lên bảo quang chói mắt, tiên âm từng đợt, vô số âm phù huyền ảo chợt xuất hiện, sau chớp mắt mơ hồ, hóa thành những lưỡi đao màu lam, lao thẳng đến đối diện.

Đây không phải Âm pháp tắc, mà là Dung Khiếu Quyết.

Thiếu phụ váy xanh bấm pháp quyết, vô số đốm sáng màu bạc toát ra ở trên không, hóa thành một dòng tinh hà hào quang màu bạc lấp lánh, quyền ảnh màu lam dày đặc lục tục đánh lên tinh hà, tinh hà tan vỡ.

“Chỉ ngươi mới biết Âm Dương pháp tắc!”

Thanh niên áo màu máu hừ lạnh một tiếng, hai tay hướng về hư không vạch một cái, một hình Thái Cực thật lớn bỗng dưng hiện lên, che ở đỉnh đầu bọn họ.

Quyền ảnh màu lam dày đặc cùng lưỡi đao màu lam lục tục đánh lên hình Thái Cực, hình Thái Cực khẽ run lên, xuất hiện lượng lớn vết rách.

“Sao có khả năng!”

Vẻ mặt thanh niên áo màu máu tràn đầy sự không thể tin.

Một tiếng vang trầm cất lên, hình Thái Cực tan vỡ.

Bọn họ kinh hãi biến sắc, đang muốn tránh đi, một đợt tiên âm vang lên, giống như có lượng lớn tảng đá đánh vào hồn hải của bọn họ, hồn hải có thể tán loạn bất cứ lúc nào.

“Thần Hồn pháp tắc! Chí tôn!”

Ánh mắt thiếu phụ váy xanh kinh hãi.

Nắm đấm khổng lồ màu lam và lưỡi đao màu lam bao phủ thân thể thanh niên áo màu máu cùng thiếu phụ váy xanh, thân thể bọn họ hóa thành một mảng sương máu, hai cái Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, đồng thời hơn trăm đạo linh quang bắn ra, hướng về phương hướng khác nhau bay đi.

Hai tấm bùa lóe ra hào quang màu bạc từ trên trời giáng xuống, dán ở trên thân hai cái Nguyên Anh cỡ nhỏ, hai vầng sáng màu vàng thật lớn từ trên trời giáng xuống, bao phủ hơn trăm đạo linh quang, cuốn vào trong miệng Vương Thiền cùng Vương Thiền, bị bọn họ nuốt lấy.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đều bắt lấy một cái Nguyên Anh, lòng bàn tay đồng thời sáng lên hắc quang.

“Mật đạo!”

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra vẻ mặt như có chút suy nghĩ.

Hai người này đến từ Man hoang tiên vực, bọn họ từ một chỗ cửa vào tiến vào Vạn Tiên đại lục, một chỗ cửa vào đó tương đối an toàn, kẻ biết tình huống không nhiều, tổ tiên bọn họ ngẫu nhiên phát hiện.

Bọn họ một lần này từ một chỗ cửa vào đó tiến vào Vạn Tiên đại lục, đã tìm được không ít thứ tốt, bao gồm hai món thượng phẩm tiên khí Thí Tiên Đao cùng Huyền Âm Tỳ Bà, giết không ít Kim Tiên, đạt được không ít tiên dược cùng tài nguyên tu tiên, trong đó có năm trái Kim Phách Nguyên Lân Quả, quả này cùng Thái Ất Tiên Quả có hiệu quả như nhau.

Bọn họ pháp tắc đại thành, lại có thượng phẩm tiên khí trong tay, ra tay tập kích Lam Phúc Không cùng Trần Nguyệt Dĩnh, may mắn Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đi ngang qua, bằng không hai người bọn Trần Nguyệt Dĩnh dữ nhiều lành ít.

“Chúng ta thu hoạch không nhỏ rồi, có thể rời khỏi.”

Vương Trường Sinh nói, đạt được năm trái Kim Phách Nguyên Lân Quả, lại thêm Thái Ất Tiên Quả, hắn có thể cân nhắc trùng kích Thái Ất Kim Tiên rồi.

Vạn Tiên đại lục khẳng định còn có không ít thứ tốt, tiếp tục tìm kiếm, có thể sẽ gặp phải kẻ địch càng lợi hại hơn, Vương Trường Sinh tính rời khỏi, quay về Thanh Liên đảo bế quan trùng kích Thái Ất Kim Tiên.

“Vậy theo tuyến đường của bọn họ rời khỏi đi!”

Uông Như Yên bày tỏ rất đồng ý.

Bọn họ lục soát đi tài vật trên người kẻ địch, thiêu hủy thi thể, khống chế tiên hạm rời khỏi nơi đây.

---

Một mảng dãy núi xanh biếc rộng lớn vô cùng, một vầng hào quang màu xanh thật lớn phóng lên trời, đâm thẳng vào mây.

Ở chỗ sâu trong dãy núi, Lạc Thủy tiên tử, Liễu Kỳ, Trần Hinh đứng ở một mảnh đất rộng rãi, bọn họ sắc mặt tái nhợt, nơi xa có mấy thi thể nằm, Mộ Dung Thiên Minh cũng ở bên trong.

Bọn họ đụng tới Vực Ngoại Thiên Ma, Mộ Dung Thiên Minh bị Vực Ngoại Thiên Ma đoạt xá, điên cuồng công kích bọn họ, đồng bạn của Liễu Kỳ cũng bị Vực Ngoại Thiên Ma đoạt xá, bọn họ thật không dễ dàng gì mới tiêu diệt đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận