Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2784: Hải Đường lưu lạc dị giới, Hoàng Phú Quý gặp nguy (1)

Hắn vừa lật tay, kim quang chợt loé. Một cây quạt lông với kim quang lập loè xuất hiện trên tay hắn, nhẹ nhàng vỗ. Bên ngoài quạt lông sáng lên vô số phù văn huyền ảo. Một cỗ hoả diễm màu vàng ròng thổi quét mà ra, dẫn theo một luồng sóng nhiệt khó có thể chịu được, bay thẳng về phía đối diện.

Sắc mặt Vương Anh Kiệt bình tĩnh, không một tia bối rối.

Hắn khoát tay, bay ra một cây đoản thước thanh quang lập loè. Lại đánh vào một đạo pháp quyết, đoản thước màu xanh nhất thời bộc phát ra thanh quang chói mắt, rơi đến trên mặt đất.

Đoản thước màu xanh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng mọc rễ nẩy mần. Hoá thành một gốc cây đại thụ cao mấy trăm trượng, cành lá sum xuê.

Hai đoạ cầu vồng kim sắc đánh lên trên đại thụ che trời, truyền ra tiếng kim thiết giao kích trầm đục, hoa lửa văng khắp nơi. Hai thân cây thô to hoá thành hai bàn tay to màu xanh, nhanh như chớp bắt được hai đạo cầu vồng kim sắc.

Hoả diễm màu vàng ròng đánh lên trên đại thụ che trời. Đại thụ che trời nhất thời bị cuồn cuộn lửa cháy bao phủ, ánh lửa tận trời.

Nhưng rất nhanh, thân đại thụ che trời sáng lên vô số phù văn, sau đó chợt trào ra một cỗ sương mù màu xanh, làm cho hoả diễm chợt hiện mà diệt.

“Đây là pháp bảo gì!”

Kim Vân Vũ hơi sửng sốt, hắn đang định thi triển thủ đoạn khác thì mặt đất chợt nứt ra. Hơn trăm rễ cây thanh quang lập loè trồi ra từ dưới mặt đất, nhanh chóng bện thành một bàn tay to màu xanh, nhanh như chớp chụp về phía Kim Vân Vũ.

Kim Vân Vũ bị doạ nhảy dựng, vội vàng huy động quạt lông màu vàng trong tay. Một cỗ hoả diễm màu vàng ròng thổi quét ra, che kín bàn tay to màu xanh.

Bàn tay to màu xanh sáng lên vô số phù văn màu xanh, hoả diễm chợt hiện mà diệt. Bàn tay to màu xanh vỗ lên người Kim Vân Vũ.

Kim Vân Vũ có cảm giác một cỗ cự lực đang đánh úp lại, thân thể giống như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, rơi trên mặt đất.

Hắn vừa rơi xuống đất, mặt đất lập tức chui ra vô số rễ cây màu xanh, cuốn chặt lấy thân thể hắn.

Sắc trời chợt tối xuóng, một gốc đại thụ che trời xuất hiện trước người hắn. Mấy chục cây trường mâu màu xanh đánh về phía Kim Vân Vũ, một tư thế sẵn sàng xiên nát hắn.

Sắc mặt Tôn Dao đại biến, tay áo run lên, bay ra một đạo thanh quang. Rõ ràng là một thuẫn bài màu xanh lớn bằng bàn tay. Thuẫn bài nháy mắt trướng đại, che trước mặt Kim Vân Vũ.

Tiếng “Khanh khanh” vang lên trầm đục, hoa lửa văng khắp nơi. Trường mâu màu vàng đánh lên trên thuẫn bài màu xanh, lưu lại hơn mười đạo dấi vết nhợt nhạt.

“Vương đạo hữu dừng tay. Chúng ta nhận thua, chúng ta nhận thua.”

Tôn Dao vội vàng hô, thần sắc khẩn trương.

Pháp bảo Vương Anh Kiệt lấy ra quá lợi hại. Nếu là đấu sinh tử, Kim Vân Vũ đã sớm chết rồi.

Kim Vân Vũ bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn từng cùng nhiều vị Nguyên Anh tu sĩ đấu pháp, tính đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn chật vật như vậy.

Thấy mầm biết cây. Từ nơi này có thể nhìn ra được, Vương gia không phải đối thủ mà Kim gia có thể trêu chọc. Kim gia phải đảm đương vai trò lính hầu, kết cục khẳng định sẽ rất thảm.

Vương Anh Kiệt bấm niệm pháp quyết, đại thụ che trời hoá thành một thanh ngọc thước màu xanh với linh quang mờ mờ, bay trở về tay hắn,

“Kim đạo hữu, Tôn phu nhân, không tiễn. Đưa hung thủ giết hại đệ tử Vương gia chúng ta nộp đến cửa. Nếu không ta không ngại tự mình thượng môn đòi người.”

Vương Anh Kiệt lạnh lùng nói.

Kim Vân Vũ liên thanh đáp ứng xuống dưới, vội vàng thả ra cự điêu màu vàng, hai người nhanh chân nhảy lên.

Tiếng chim hót bén nhọn qua đi, cự điêu màu vàng chở bọn họ bay về hướng trời cao, sau đó biến mất ở phía chân trời.

“Còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại! Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Anh Kiệt thúc đánh bại.”

Vẻ mặt Vương Hoa Dương tràn đầy khinh thường nói.

“Dặn dò xuống dưới, nghiêm cấm tộc nhân xung đột cùng những thế lực khác. Chúng ta không chọc người, người khác cũng sẽ không chọc chúng ta. Phái người liên hệ cùng các tộc nhận khác, nói cho bọn họ tình huống nơi này. Thiên Lan tông hiện tại chỉ phái người thăm dò, sau này thì khó nói trước.”

Vương Anh Kiệt dặn dò nói, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.

“Vâng, Anh Kiệt thúc.”

Vương Hoa Dương đáp ứng xuống dưới, lĩnh mệnh mà đi.



Táng Ma cốc là hiểm địa hàng đầu của Thiên Hồ giới, cũng là một chiến trường cổ. Không giống như những hiểm địa khác, tài nguyên tu tiên Táng Ma cốc có đều dùng cho tu sĩ Ma đạo sử dụng. Ví dụ như linh dược thuộc tính âm, quỷ vật mạnh mẽ,…

Sâu bên trong Táng Ma cốc, một động quật lớn tầm một mẫu.

Sắc mặt Diệp Hải Đường và Phương Mộc ngưng trọng, nhìn về phía tế đàn màu đen cách đó không xa. Đằng sau tế đàn là một đồ án hình quỷ vật dữ tợn, tựa như đại biểu cho thứ gì đó.

“Đây là tế đàn liên hệ với Quỷ giới? Hay là Ma giới? Hoặc là Minh giới?”

Diệp Hải Đường có chút không xác định nói.

“Quá nửa là tế đàn liên hệ với quỷ giới. Minh giới chưa chắc đã tồn tại nhưng Quỷ giới từng xâm nhập Thiên Hồ giới, hẳn là không sai.”

Phương Mộc tràn đầy tin tưởng nói.

“Không phải ngươi nói nơi này có đường ra của Cuồng Phong bí cảnh sao? Ngươi dẫn ta đến đây, không phải chỉ để lừa ta chứ! Hay là nói, muốn ta làm tế phẩm để ngươi kích hoạt tế đàn?”

Giọng điệu Diệp Hải Đường lạnh nhạt. Nàng hiện tại là Nguyên Anh đại viên mãn, Phương Mộc cũng vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận