Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2552: Uông Như Yên tiến vào Hoá thần kỳ (2)

Yêu thú tới gần lốc xoáy, lập tức hoá thành một mảng mưa máu, yêu thú cấp bốn cũng không ngoại lệ.

Vương Trường Sinh tự mình hộ pháp cho Uông Như Yên, trừ phi xuất hiện yêu thú bậc năm. Nếu không căn bản không có người có thể thương đến Uông Như Yên.

Mười ngày thời gian rất nhanh trôi qua, có lượng lớn tu sĩ chạy tới. Bọn họ cũng không dám tới gần nơi đây, tụ tập thảo luận bên ngoài ngàn dặm.

Càng ngày càng nhiều yêu thú vọt tới nơi này, nhưng nó vừa tới gần lốc xoáy đã bị nghiền nát thành mưa máu. Yêu đan và tinh hồn cũng không lưu lại.

Một toà hoang đảo lớn trăm dặm, mấy ngàn tu sĩ tập hợp trên đảo, từ Luyện khí kỳ đến Nguyên Anh kỳ đều có.

“Đây là vị tiền bối nào độ kiếp? Lại có thể gây nên động tĩnh lớn như vậy!”

“Đúng vậy! Lần trước ta tận mắt thấy tu sĩ Thanh Hư phái đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, động tĩnh cũng không lớn như vậy. Sao lại có nhiều yêu thú đến đây như vậy? Còn có yêu thú cấp bốn, chẳng lẽ có tu sĩ cấp cao liệp sát yêu thú ở đây?”

“Mở mắt ra nhìn cho rõ, yêu thú cấp bốn cũng không làm gì được, vừa đối mặt đã bị giết chết. Nhằm chừng là tiền bối Hoá thần nào đó tu luyện đại thần thông ở đây, chúng ta vẫn không nên tới gần thì tốt hơn.”



Chúng tu sĩ nghị luận sôi nổi, không ai dám tới gần.

Đúng lúc này, tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang lên. Một con giao long toàn thân tuyết trắng xuất hiện ở phía chân trời, một đội tu sĩ đứng trên lưng giao long. Chính là Vương Thanh Linh và đệ tử Vương gia.

Vương gia có thương đội đi qua Kim Âu hải vực, Vương Trường Sinh báo tin cho bọn họ. Đám người Vương Thanh Linh vốn định tự mình đến đây hộ pháp cho Uông Như Yên, nhưng Vương Trường Sinh cự tuyệt. Có hắn là đủ rồi, không cần thiết làm chậm trễ tu luyện đám người Vương Thanh Linh.

Vương gia cố ý thiết lập môn cứ điểm ở Kim Âu phường thị, Vương Thu Minh và Vương Mạnh Phần tu luyện ở phường thị. Nhận được tin báo từ tộc nhận, bọn họ là người đầu tiên chạy tới.

“Bách Linh tiên tử, bọn họ là Thanh Liên đảo Vương gia. Sao bọn họ lại đến đây?”

“Có thể là Thiên cầm tiên tử đang đánh sâu vào Hoá thần kỳ. Nếu không Bách Linh tiên tử sẽ không đi xa như vậy để tới đây!”

“Chậc chậc, nếu Thiên cầm tiên tử cũng đánh sâu vào Hoá thần kỳ, Vương gia chính là đệ nhất thế gia tu tiên ở Nam Hải rồi! Một nhà có hai Hoá thần tu sĩ.”



Chúng tu sĩ nghị luận, trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc hâm mộ.

Đám người Vương Thanh Linh đang muốn tới gần, thanh âm Vương Trường Sinh đã vang lên bên tai: “Các ngươi ở phạm vi bên ngoài canh giữ là được, không cần lại đây.”

Vương Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nghe khẩu khí của Vương Trường Sinh, Uông Như Yên hẳn là không có việc gì.

Nàng sắp xếp tộc nhân phân tán ra, tuần tra ở phạm vi ngàn dặm. Đừng để những người không liên quan quấy rầy Uông Như Yên đánh sâu vào Hoá thần kỳ.

Ba ngày sau, Uông Như Yên chợt mở hai mắt, toàn thân sáng ngời lam quang chói mắt, khí tức tăng vọt. Trên người tản mát ra một cỗ linh áp mạnh mẽ, mặt biển nhấc lên từng đợt sóng to chọc trời.

“Rốt cuộc cũng tiến vào Hoá thần kỳ!”

Uông Như Yên thở ra một ngụm khí, mi hoan mắt cười.

Thời gian nàng đánh sâu vào Hoá thần kỳ dài hơn so với Vương Trường Sinh, quá trình cũng rườm ra hơn. Nhưng trời không phụ người có lòng, nàng cuối cùng cũng tiến vào Hoá thần kỳ.

Vương Trường Sinh từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt lo lắng.

“Phu quân, ta không sao. Chỉ là hao hụt một ít nguyên khí. Lần này nếu không phải có hai phần linh vật, ta cũng không cách nào tiến vào Hoá thần kỳ.”

Uông Như Yên cười thản nhiên nói, lôi kiếp quá mạnh mẽ, tu sĩ bình thường căn bản không dám dẫn quá nhiều lôi điện vào đển rèn luyện nhục thân. Điều này sẽ rất khó cường hoá nhục thân, chỉ có thể mượn dùng ngoại vật để phụ trợ.

“Không có việc gì là tốt rồi, tiến vào Hoá thần kỳ là tốt rồi. Chúng ta về Thanh Liên đảo thôi!”

Vương Trường Sinh vô cùng vui mừng, Lân quy phát ra tiếng tê minh, rất nhanh di động về phía trước.

Một tháng sau, tin tức Thiên cầm tiên tử tiến vào Hoá thần kỳ truyền ra khắp tu tiên giới Nam Hải, làm chấn động toàn bộ các thế lực.

...

Ngũ Long hải vực, Thanh Liên đảo.

Một toà sân u tĩnh, Tây Môn Phượng đang nói gì đó với Vương Trường Kiệt. Vương Trường Kiệt đã là Nguyên Anh kỳ, Tây Môn Phượng vẫn chỉ là Kim Đan kỳ. Nếu đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ thất bại sẽ thân tử đạo tiêu. Vì hoàn thành nguyện vọng của Vương Minh Nhân, nàng cũng không đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ.

Ngoại trừ giúp gia tộc phát triển, phần lớn tinh lực của Tây Môn Phượng đều dành trên người Vương Trường Kiệt. Nàng thường xuyên nhờ người đưa tài nguyên tu tiên cho Vương Trường Kiệt.

Vương Trường Kiệt không phụ kỳ vọng của nàng, xông qua tầng ba mươi sáu của Trấn tiên tháp. Được đến thông thiên linh bảo, danh chấn Đông Ly giới.

Địa vị của Tây Môn Phượng ở Thái Nhất tiên môn nước lên thì thuyền lên. Có rất nhiều đồng môn giao hảo với nàng, Tây Môn Phượng thực cảm thấy kiêu ngạo.

“Mẹ, ta đã kết anh, ngài không cần cứ đưa tài nguyên tu tiên cho ta. Hẳn lên lưu lại để tự bản thân dùng mới phải.”

Vương Trường Kiệt nghiêm mặt nói. Hắn có thể có hôm nay, không thể không nhắc đến công của Tây Môn Phượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận