Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1601: Thanh Sơn xuất quan (1)

Trong đại sảnh rộng mở sáng ngời, tiếng ra giá vang lên liên tiếp. Trung ương đại sảnh có một toà đài cao hình tròn, một ông lão áo bào xanh đứng trên đài cao, trên tay cầm một cây ngọc thước đạm kim sắc. Ngọc thước có linh quang không ngừng loé ra.

Bốn phía còn lại là hơn trăm bộ ngọc y màu xanh, đều đã có người ngồi. Vương Thanh Thiến và Diệp Hải Đường cũng tìm vị trí trống ngồi xuống.

Sau khi ngọc thước pháp bảo được mua đi, tay áo bào của ông lão áo bào xanh run lên, ba viên cầu kim loại màu sắc khác nhau xuất hiện trên tay hắn. Vang lên một trận tiếng cơ quan, ba khoả kim loại hoá thành ba con khôi lỗi thú bậc ba linh quang lập loè

“Món bán đấu giá áp trục thứ năm, xuất từ Ngàn cơ môn tại Đông Hoang, khôi lỗi thú thành bộ. Có thể bày ra Tam tài diệt linh trận, nếu đạo hữu có thần thức đủ mạnh mẽ, có thể đồng thời khống chế ba con khôi lỗi thú này. Tương đương với ba tên hộ vệ Kim Đan kỳ hung hãn không sợ chết. Giá quy định một trăm vạn, mỗi lân tăng giá không thể ít hơn hai mươi vạn.”

Ngàn cơ môn Đông Hoang am hiểu cơ quan khôi lỗi thú, sản xuất khôi lỗi thú thành bộ. Vương gia chỉ là lợi dụng khái niệm này, tự mình nghiên cứu phát minh khôi lỗi thú thành bộ. Chất lượng đương nhiên kém hơn khôi lỗi thú thành bộ Ngàn cơ môn luyện chế. Vương Thanh Thiến tin tưởng vững chắc, chất lượng khôi lỗi thú thành bộ Vương gia luyện chế sẽ ngày càng tốt hơn.

Khôi lỗi thú thành bộ được cạnh tranh kịch liệt, cuối cùng lấy giá ba trăm vạn khối linh thạch, được một người năm trung niên mặc huyền phục mua xuống.

“Vị đạo hữu này không đủ linh thạch, tính bán đấu giá vài thứ. Hoan nghênh các vị đạo hữu ra giá.”

Người nam trung niên lấy ra chục món đồ, có pháp bảo, cũng có tài liệu luyện đan, luyện khí.

Hai mắt Diệp Hải Đường sáng lên một trận ô quang, mặt lộ vẻ vui mừng, thả người dừng ở trước mặt người nam trung niên. Nàng cầm lên một quả linh thú đản màu xám lớn bằng viên dưa hấu, thuận miệng hỏi: “Đây là linh thú đản gì?”

Mặt ngoài linh thú đản màu xám có một chút đường vân màu đen, tản mát ra một trận âm khí dao động. Nếu Diệp Hải Đường không tu luyện công pháp quỷ đạo, chưa chắc có thể phát hiện âm khí dao động.

Linh thú tự mang âm khí cũng không nhiều, có thể là lâu ngày nên lây dính, cũng có thể là trời sinh. Diệp Hải Đường lợi dụng Hoàng tuyền pháp mục quan sát một chút, phát hiện đây là linh thú loại xà. Nếu là linh thú trời sinh mang âm khí loại xà, có vài loại, đều không phải là linh thú bình thường.

“Không biết, đây là ta có được từ động phủ của một cổ tu sĩ, vẫn chưa thể nở trứng. Nếu tiên tử muốn, năm vạn khối linh thạch là được. Ta đã mời Ngự linh sư xem qua, đây có thể là linh thú đản của Cửu U mãng.”

Người nam trung niên truyền âm nói.

Diệp Hải Đường nghe được ba chữ Cửu U mãng, thống khoái thanh toán năm vạn khối linh thạch.

Nếu là Cửu U mãng, vậy nàng cũng không thiệt. Nếu không phải là Cửu U mãng, chỉ thiệt năm vạn khối linh thạch, năm vạn khối linh thạch đối với hắn mà nói cũng không tính là bao.

Lấy đi khôi lỗi thú thành bộ, ông lão áo bào xanh lấy ra một cái hộp gấm màu xanh. Mở ra liền thấy bên trong có bảy thanh phi đao màu đen lập loè.

“Vật phẩm bán đấu giá cuối cùng, đầy đủ pháp bảo Hắc vân đao. Giá quy định hai trăm vạn khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn hai mươi vạn.”

Vương Thanh Thiến có trình độ luyện khí không thấp, chính nàng cũng có thể luyện chế ra đầy đủ pháp bảo. Đương nhiên không có hứng thú đối với bộ pháp bảo phi đao này.

“Hội đấu giá lần này đến đây là chấm dứt, lần sau chúng ta sẽ chuẩn bị càng nhiều thương phẩm tốt hơn. Hoan nghênh các vị đạo hữu tới tham gia.”

Ông lão áo bào xanh tuyên bố hội đấu giá kết thúc, chúng tu sĩ lục tục rời khỏi.

Vương Thanh Thiến và Diệp Hải Đường cũng không tiếp tục ở lại phường thị, trực tiếp rời khỏi.

Diệp Hải Đường là muốn nhìn một chút đệ tử Cửu U tông. Cửu U cốc ngay dưới tại mí mắt Cửu U tông, các nàng đương nhiên không dám ở đây thăm hỏi tình báo.

...

Nam Hải, Thanh Liên đảo.

Vương Thanh Linh đứng ở đỉnh một đỉnh núi cao chót vót, một đội Vương gia tu sĩ đứng ở một bên.

Ở bốn phía núi cao là mấy chục ngọn núi cao ngất, Vương Thanh Linh có thể nhìn được rõ ràng, bên dưới có mấy chục sơn cốc lớn nhỏ không đồng nhất.

Có sơn cốc phủ màu màu đỏ sậm, có sơn cốc bị sương mù màu xám che kín, có sơn cốc sinh trưởng lượng lớn kỳ hoa dị thảo, cũng có nơi phủ đầy tuyết đọng.

Mỗi một sơn cốc đều chăn nuôi một con linh thú loại xà bậc hai, bày ra trùng trùng cấm chế.

“Đầu huyết thực.”

Vương Thanh Linh quát kẽ một tiếng, hơn mười Vương gia tu sĩ đều lấy ra mỗi chuỗi linh thú châu. Đánh vào đó một đạo pháp quyết, bay ra một mảng lớn đủ mọi màu sắc sáng mờ. Mấy trăm con Thôi sơn thú xuất hiện ở bên trong mấy chục sơn cốc.

Vương gia xuất ra một bộ phận linh điền để nuôi dưỡng linh thú cấp thấp, lấy đến để chăn nuôi Thôi sơn thú. Dùng Thôi sơn thú để chăn nuôi linh thú.

Thôi sơn thú ở trong sơn cốc chạy tán loạn, tính công kích của chúng nó không mạnh, bụng sắp đụng đến mặt đất.

Vương Thanh Linh lấy ra một cái kèn màu xanh nhạt, trên kèn có khắc một con giao long trông rất sống động.

Tiếng rồng ngâm vang tận mây xanh.

Rống rống!

Mấy chục con mãng xà thật lớn xuất hiện bên trong mỗi một sơn cốc. Có từ dưới đất chui ra, có từ bên trong thuỷ đàm lao tới, có từ động quật xuất hiện. Chúng nó đều nhất trí một mục tiêu là đánh về phía Khôi sơn thú.

Thôi sơn thú căn băn không phải là đối thủ của cự mãng, lục tục từng con ngã xuống, làm thức ăn cho mãng xà. Ăn uống no đủ, chúng nó hoặc chui về lognf đất, hoặc bò về sào huyệt, hoặc ghé nghỉ ngơi nơi gốc cây đại thụ che trời, hoặc trở về thuỷ đàm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận