Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6533: Hiểu lầm (2)

Nắm tay phải Liễu Kỳ nở rộ hào quang vàng óng, tung một cú đấm, theo một tiếng xé gió vang lên, một nắm đấm khổng lồ màu vàng lóe lên lao ra, hướng thẳng đến Vương Bản Yên.

Hắn giơ tay phải, một hạt châu lóe ra hào quang màu đỏ bay ra, đánh vào một đạo pháp quyết, hạt châu màu đỏ nhất thời nở rộ hào quang màu đỏ, hóa thành một con hỏa giao màu đỏ hình thể thật lớn, lao về phía Vương Như Tuyết.

Cái đỉnh khổng lồ màu đỏ kịch liệt chớp lên, xuất hiện từng vết nứt nhỏ.

Trên lưng Liễu Kỳ có thêm một đôi cánh lông vũ lóe ra hào quang màu đỏ, tiên khí kinh người, đây là một món trung phẩm tiên khí.

Một tiếng nổ vang lên, cái đỉnh khổng lồ màu đỏ chia năm xẻ bảy, Liễu Kỳ nhẹ nhàng vỗ cánh lông vũ màu đỏ trên lưng, hắn hóa thành một đạo hào quang màu đỏ biến mất.

“Cẩn thận đánh lén!”

Vương Bản Yên nhắc nhở.

Vừa dứt lời, sau lưng của nàng sáng lên một ánh lửa màu đỏ, hiện ra bóng người Liễu Kỳ.

Vương Bản Yên vừa muốn tránh đi, một tiếng chuông vang dội cất lên, nàng cảm giác hồn hải truyền đến một đợt đau đớn khó có thể chịu được.

Tay trái Liễu Kỳ nắm một cái chuông nhỏ màu đỏ, thần hồn tiên khí, đây là lá bài tẩy lớn nhất trên người hắn, cũng là mượn dùng bảo vật này, hắn mới giết tu sĩ Kim Tiên của Thiên Hà kiếm phái.

Liễu Kỳ lật bàn tay phải, trong tay có thêm một cây trường kiếm lóe ra hào quang vàng óng, bổ về phía đầu Vương Bản Yên.

“Keng” một tiếng vang trầm, hắn cảm giác mình bổ lên tường đồng vách sắt.

“Chân linh đỉnh phong!”

Liễu Kỳ kinh ngạc nói.

Ngoài thân Vương Bản Yên nở rộ hào quang màu đỏ, tay phải hướng về hư không phía sau chém một phát, một đạo đao khí màu đỏ quét ra, chém về phía Liễu Kỳ.

Liễu Kỳ đang muốn tránh đi, một lực lượng giam cầm mạnh mẽ theo đó hiện lên, giam cầm hắn ở tại chỗ.

Hắn tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể vung nắm tay trái nghênh đón.

Đao khí màu đỏ đánh lên trên người hắn, truyền ra một tiếng kim loại giao kích trầm đục, hắn cũng đã tu luyện thành chân linh đỉnh phong.

Ngón trỏ tay phải Vương Bản Yên nở rộ hào quang màu đỏ, một đạo hào quang màu đỏ bắn ra, đánh lên đầu Liễu Kỳ.

Trên đầu Liễu Kỳ có thêm một lỗ thủng to bằng ngón tay, ngã xuống, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tưởng tượng.

Nguyên Anh của hắn vừa rời cơ thể, một lá bùa lóe ra hào quang vàng óng bay vút đến, Nguyên Anh đang muốn tránh đi, một đợt tiếng chuông vang dội cất lên.

Nguyên Anh khẽ run lên, phản ứng chậm lại, lá bùa màu vàng dán ở trên thân Nguyên Anh, Nguyên Anh dừng ở giữa không trung.

Vương Bản Yên bắt lấy Nguyên Anh, nàng từ trên thi thể lục soát ra một cái vòng tay trữ vật màu đỏ, nhẹ nhàng vung cổ tay một cái, sau khi một vầng sáng màu đỏ lướt qua, trên mặt đất có thêm một đống lớn đồ vật, bao gồm một tấm lệnh bài màu lam, bên trên có khắc hai chữ “Thiên Hà”.

“Thiên Hà kiếm phái?”

Vương Bản Yên nghi hoặc nói.

Nàng biết thực lực cùng chỗ dựa của Thiên Hà kiếm phái, hơi cân nhắc, lấy ra một cái hộp ngọc màu đỏ, gửi Nguyên Anh vào trong hộp ngọc, thu vào vòng tay trữ vật.

Nàng thu hồi đồ vật trên mặt đất, nói: “Mau chóng phá đi cấm chế.”

Vương Bản Yên triệu ra hai con rối thú Kim Tiên kỳ, đây vốn là thứ muốn vận chuyển đến Thiên Hỏa hải vực để bán.

Có hai con rối thú Kim Tiên kỳ hỗ trợ, Vương Bản Yên lại vận dụng Càn Khôn Tam Chỉ cùng Dung Khiếu Quyết, liên hợp Vương Như Tuyết, rất nhanh đã phá đi cấm chế.

Một căn phòng đá lớn mấy trăm trượng chiếu vào mi mắt, một bộ hài cốt hình người nằm ở trung ương căn phòng đá, trên thân hài cốt khoác một cái đạo bào màu xanh tàn phá, trên xương tay trái có một cái vòng tay trữ vật màu xanh.

Vương Bản Yên bấm pháp quyết, một ngọn lửa màu đỏ càn quét ra, bao phủ hài cốt, hài cốt hóa thành tro bụi, chỉ để lại đạo bào cùng vòng tay trữ vật màu xanh.

Vương Như Tuyết lấy ra một tấm gương nhỏ màu vàng, rót tiên nguyên lực vào, mặt gương phun ra một vầng sáng màu vàng, bao phủ đạo bào cùng vòng tay trữ vật, không có khác thường.

Một tay Vương Bản Yên chộp một cái, vòng tay trữ vật màu xanh bay về phía nàng, rơi ở trên tay nàng.

“Thượng phẩm tiên khí! Không tệ.”

Thần thức Vương Bản Yên đảo qua, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Trong vòng tay trữ vật có hai món thượng phẩm tiên khí, còn có không ít đồ vật, xem ra quả thật là động phủ tọa hóa của Thái Ất Kim Tiên.

“Bản Yên lão tổ, chúng ta một bước tiếp theo làm thế nào?”

Vương Như Tuyết nói, không ngờ tầm bảo sẽ đụng tới đệ tử Thiên Hà kiếm phái.

“Về phường thị trước, ta luôn cảm thấy sẽ không khéo như vậy.”

Vương Bản Yên nói.

Cấm chế ngoại vi Vương Như Tuyết bố trí bị phá đi, lại bố trí một bộ cấm chế, theo lý mà nói, đối phương nên trở về tìm viện binh, kỳ quái là, sao chỉ một người đến? Cái này nói không thông.

Các nàng hóa thành hai đạo độn quang rời khỏi, quay về Ngọc Dương phường thị chậm rãi tra xét.



Hỗn Độn đại lục, Thanh Liên thành.

Một tòa trang viên yên tĩnh, Vương Nhất Hân và Vương Mô Hâm ngồi ở trong đình đá nói chuyện phiếm.

“Một lô hàng hóa này thúc giục rất gấp, Mô Hâm thúc công, ngài tự mình đi một chuyến đi!”

Vương Nhất Hân nói.

Vương gia phát triển càng ngày càng tốt, làm ăn với rất nhiều thế lực, tiếp rất nhiều đơn đặt hàng, điều này làm tộc nhân Kinh Mậu đường bận hỏng rồi, chạy ở nhiều hải vực của Bắc Hải tiên vực, vận chuyển vật tư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận