Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2747: Chọn đội (2)

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi chỗ ở. Đi tới cự tháp chỗ Chấp sự điện, tìm được Phương Minh rồi thỉnh hắn hỗ trợ dẫn tiến.

Biết được Vương Trường Sinh và Uông Như Yên muốn cầu kiến Trần Nguyệt Dĩnh, Phương Minh lộ ra tươi cười hài lòng.

“Khó có được các ngươi hiểu chuyện như thế, mấy ngày trước Trần sư thúc còn nhắc tới các ngươi. Đi thôi! Các ngươi theo ta cùng qua đó một chuyến.”

Hắn dẫn theo Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào một mảng rừng trúc rộng lớn màu đỏ. Phóng mắt nhìn lại, trong rừng trúc nơi nơi đều là linh trúc màu đỏ cao hơn trăm trượng, bên ngoài thân có một chút đường vân màu xanh. Nơi đây hoả linh khí vô cùng dư thừa.

Vương Trường Sinh thầm giật mình, hắn đương nhiên nhìn ra được những linh trúc này đều là Thanh diễm trúc ngàn năm, đây mới chỉ là bên ngoài.

Không hổ là chỗ ở của tu sĩ Hợp thể kỳ, xa hoa như thế.

Thời điểm ở Đông Ly giới, một gốc linh trúc ngàn năm có thể dùng để làm mắt trận. Mà ở Trấn Hải cung, linh trúc ngàn năm chỉ được dùng để làm cấm chế bên ngoài động phủ của tu sĩ Hợp thể.

Tay phải Phương Mộc vừa lật, một con hạc giấy kim quang lập loè xuất hiện. Hắn nói vào đó mấy câu rồi đánh một đạo pháp quyết, tiếng hạc trong suốt vang lên. Hạc giấy màu vàng phù văn đại lượng, hình thể tăng vọt, chợt bay vào bên trong rừng trúc.

Không qua bao lâu, một con cự viên màu đỏ cao ba trượng xuất hiện bên trong rừng trúc, toàn thân cự viên màu đỏ trải rộng lông tơ màu đỏ, trên đầu có một chiếc sừng cao nửa thước màu vàng. Hai mắt loé ra một trận kim quang. Xem khí tức, đây hẳn là một con linh thú bậc năm thượng phẩm. Tương đương với tu sĩ Hoá thần hậu kỳ.

Nơi nào cự viên màu đỏ đi qua, Thanh diễm trúc di động rất nhanh, phân tán ra hai bên, tạo ra một thông đạo đi vào.

Đi ra khỏi rừng trúc, cự viên màu đỏ cúi người hành lễ với Phương Minh, cất tiếng nói: “Chủ nhân gọi các ngươi qua, đi theo ta.”

Nói xong lời này, cự viên màu đỏ quay về đường cũ, ba người Phương Minh vội vàng đuổi theo.

Suốt dọc đường, Vương Trường Sinh thấy được không ít kỳ trân dị thú, lần đầu tiên hắn thấy được những linh thú này.

Một lát sau, bọn họ xuất hiện trước một toà lầu các chín tầng cao màu đỏ, cửa lầu các rộng mở.

“Đệ tử Phương Minh thỉnh an Trần sư thúc. Vương sư điệt và Uông sư điệt muốn đến đây bái kiến Trần sư thúc. Đệ tử thấy bọn họ có một mảng thành tâm, bèn dẫn bọn họ lại đây.”

Phương Minh cung kính nói.

“Dẫn bọn hắn vào đi! Đều không phải người ngoài."

Thanh âm Trần Nguyệt Dĩnh chợt vang lên.

Phương Minh lên tiếng, nâng bước đi vào trong lầu các màu đỏ. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên theo sát phía sau.

Bên trong lầu các bố trí thanh lịch, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương thản nhiên. Trần Nguyệt Dĩnh ngồi trên một chiếc ghết trúc màu đỏ, thần sắc lười nhác.

“Đệ tử Vương Trường Sinh (Uông Như Yên) bái kiến Trần sư tổ.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên khom mình hành lễ, thần sắc cung kính.

“Nghe Phương Minh nói, các ngươi đã quen thuộc tình huống Trấn Hải cung, có thể đi Huyền Linh đảo nhậm chức rồi.”

Giọng điệu Trần Nguyệt Dĩnh bình thản.

“Trần sư tổ khen trật rồi. Chúng ta mới đến, có rất nhiều thứ không hiểu. Chúng ta vẫn phải theo Vương sư bá học tập nhiều. Tạm thời chưa nghĩ đến việc đi Huyền Linh đảo nhậm chức. Nhưng nếu Trần sư tổ đã sắp xếp, chúng ta nhất định vâng theo.”

Vương Trường Sinh thật cẩn thận nói, thần sắc khẩn trương.

“Các ngươi còn chưa đi Tàng kinh các lĩnh công pháp Hoá thần kỳ đúng không! Có nghĩ đến chuyện sửa tu công pháp không?”

Trần Nguyệt Dĩnh thuận miệng hỏi.

Lời này vừa nói ra, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngây ngẩn cả người. Bọn họ thật không ngờ Trần Nguyệt Dĩnh sẽ hỏi như vậy.

“Sao nào? Các ngươi vẫn muốn tu luyện công pháp trấn tông của bản cung? Trưởng lão truyền công có quan hệ rất tốt với Lâm sư huynh. Cho dù có lệnh của chưởng môn, hiện có thể cho các ngươi công pháp Hoá thần kỳ. Nhưng nếu các ngươi tiến vào Luyện hư kỳ, muốn có được cong pháp tiếp theo đặc biệt khó khăn. Dương sư đệ và Lý sư muội cũng tu luyện công pháp giống các ngươi. Cho dù có cung quy, bọn họ cũng sẽ không truyền thụ công pháp cho các ngươi, nhiều lắm chỉ là chỉ điềm vài chỗ. Nếu các ngươi không thay đổi công pháp, khi tiến vào Luyện hư kỳ, cũng cần phải có công pháp tu luyện sở trường mới được.”

Trần Nguyệt Dĩnh chậm rãi nói, giọng điệu bình thản.

Vương Trường Sinh chau mày. Trần Nguyệt Dĩnh nói rất rõ ràng, nếu không thay đổi công pháp chỉ sợ ngày sau muốn có được công pháp phía sau có khó khăn rất cao.

Công pháp trấn tông vốn là cơ mật, đương nhiên không được tự ý truyền thụ. Cung có cung pháp, gia có gia quy.

“Đệ tử tài sơ học thiển, mong rằng Trần sư tổ chỉ điểm thoát khỏi bến mê.”

Vương Trường Sinh khách khí hỏi. Nếu hắn không đoán sai, Trần Nguyệt Dĩnh tính cung cấp công pháp cho hắn. Từ đó buộc chặt hắn trên thuyền phi thăng phái.

Nếu đổi là Vương Trường Sinh, hắn cũng sẽ làm như vậy.

Khua môi múa mép ai không biết, nếu hạ cấm chế dễ làm cho người đó lạnh tâm. Lợi dụng công pháp tương đối dễ khống chế hơn.

“Nơi này có bảy bộ công pháp, các ngươi xem thử bộ nào thích hợp thì lấy đi tu luyện đi! Yên tâm, đây đều là công pháp trân quý của ta, không liên quan đến tông môn.”

Tay áo Trần Nguyệt Dĩnh run lên, bảy tấm ngọc giản màu sắc khác nhau bay ra, lơ lửng trước mặt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận