Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4567: Ly tộc

Vương Mạnh Bân đứng trên bầu trời, vẻ mặt lạnh lùng, quanh thân bị vô số hồ quang màu bạc bao vây lấy, trên tay nắm Ngũ Lôi Kích, giống như một vị lôi thần.

Bốn người bọn Vương Anh Kiệt sắc mặt hơi tái nhợt, Hỗn Nguyên Chân Nhân vẻ mặt thoải mái, Vương Long đứng ở một bên, vẻ mặt hưng phấn.

Trên mặt đất cách đó không xa có bốn thi thể, cẩn thận quan sát, có thể phát hiện là bốn con dị thú đầu cáo thân vượn cánh chim đuôi rắn, hai thi thể toàn thân cháy đen, ngực đều có một lỗ thủng khủng bố.

Một thi thể thủng vô số lỗ, bộ dạng khi chết rất khó coi, một thi thể đã bị hút khô tinh huyết.

“Cuối cùng đã giải quyết, may mắn Mạnh Bân lão tổ lôi pháp lợi hại, bằng không kết quả rất khó nói.”

Liễu Hồng Tuyết cười nói.

“Lời khách sáo thì không cần phải nói, chúng ta lên đường sớm một chút đi! Mau chóng chạy tới Thiên Vũ sơn mới được.”

Vương Mạnh Bân không cho là đúng, thúc giục.

Đám người Vương Anh Kiệt thu hồi thi thể yêu thú, đi đến trên thuyền bay màu bạc.

“Đi!”

Vương Mạnh Bân bấm pháp quyết, thuyền bay màu bạc nhất thời nở rộ ánh sáng bạc, bay về phía bầu trời, tốc độ rất nhanh.

Thuyền bay màu bạc sau khi bay ra hơn mười vạn dặm, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng ánh lửa màu đỏ thật lớn phóng lên trời, cực kỳ bắt mắt.

Thuyền bay màu bạc dừng lại, Vương Mạnh Bân nhíu mày.

Nơi này là địa bàn của Ly tộc, Ly tộc cùng Nhân tộc quan hệ tạm ổn, cái này không có nghĩa là tộc nhân hai tộc vĩnh viễn hòa thuận ở chung, vì tránh phiền toái, vẫn là tránh một chút tương đối tốt hơn.

“Có người tới đây, là tu sĩ Luyện Hư!”

Vương Mạnh Bân đang muốn khống chế thuyền bay màu bạc hạ xuống mặt đất, mặt đất nơi xa chớp lên, tựa như động đất, lượng lớn đá vụn từ trên ngọn núi lăn xuống.

Vương Anh Kiệt thả ra con thú nhỏ màu trắng, chính là Vân Thú, đã tiến vào bậc sáu.

Quanh thân Vân Thú nở rộ hào quang màu trắng, hóa thành một đám mây trắng thật lớn.

“Đến trên thân Vân Thú trốn một chút đi!”

Vương Anh Kiệt gọi một tiếng, đi tới trên thân Vân Thú.

“Vân Thú!”

Hỗn Nguyên Chân Nhân nhìn thấy Vân Thú, trong mắt hiện lên một mảng kinh ngạc.

Từ sau khi Hư Thiên nhất tộc bị diệt, rất khó nhìn thấy Vân Thú, càng đừng nói Vân Thú bậc sáu.

Bọn họ ùn ùn đi đến trên thân Vân Thú, thân thể Vân Thú không ngừng phình to, bao phủ bóng người bọn họ.

Cho dù có tu sĩ Luyện Hư vận dụng thần thức tra xét, cũng không phát hiện được bọn họ tồn tại, thần thông ẩn nấp của Vân Thú vẫn là tương đối lợi hại.

Một lát sau, một đạo độn quang màu đỏ từ nơi xa bay tới, tốc độ rất nhanh.

Cỏ dại trên mặt đất bật cả rễ, hóa thành những thanh phi kiếm màu xanh, hướng thẳng đến độn quang màu đỏ, cát bay đá chạy, ngưng tụ thành những thanh phi kiếm màu vàng, đánh về phía độn quang màu đỏ.

Độn quang màu đỏ dừng lại, hiện ra một đại hán áo đỏ dáng người khôi ngô, trên đầu hắn có một đôi xúc tu màu đỏ, trên cánh tay cũng có một chút xúc tu màu đỏ, ngoài thân máu tươi đầm đìa, sau lưng có nhiều vết máu khủng bố.

Xem khí tức của hắn, rõ ràng là một tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ.

Đại hán áo đỏ nhìn thấy phi kiếm dày đặc đánh tới, vung hai cánh tay, vô số ánh lửa màu đỏ tràn ra, hóa thành một đám mây lửa màu đỏ thật lớn, đi lên nghênh đón.

Tiếng vang lớn ầm ầm ầm qua đi, mây lửa màu đỏ đánh tan phi kiếm đang lao tới.

Một tiếng kiếm ngân trong vắt vang dội cất lên, một đạo kiếm quang màu vàng kim bỗng dưng hiện lên, chém xuống thẳng mặt, còn chưa hạ xuống, hư không đã xé rách ra, xuất hiện một vết rách to dài.

Xúc tu trên thân đại hán áo đỏ phun ra một quầng sáng màu đỏ, che kín kiếm quang màu vàng, kiếm quang màu vàng tựa như bị cố định, ngừng lại.

Mặt đất kịch liệt chớp lên, xuất hiện từng vết rách khủng bố, vô số đất đá bắn tung tóe, hóa thành những thanh phi kiếm màu vàng, chém về phía đại hán áo đỏ.

Đại hán áo đỏ vội vàng lấy ra một tấm khiên lóe ra hào quang màu đỏ, chặn phi kiếm màu vàng đánh tới, nhưng rất nhanh, bảy đạo cầu vồng màu vàng kim từ nơi xa bay tới, rõ ràng là bảy thanh phi kiếm lóe ra hào quang vàng kim. Bảy thanh phi kiếm màu vàng nháy mắt kết hợp một thể, hóa thành một thanh kiếm chọc trời ánh vàng rực rỡ, hướng thẳng đến đại hán áo đỏ.

Đại hán áo đỏ kinh hãi biến sắc, đang muốn tránh đi, mặt đất nổ tung vỡ ra, một con mãng xà khổng lồ toàn thân màu vàng từ lòng đất chui ra, mặt đất sáng lên một đợt hào quang màu vàng, sinh ra một trọng lực mạnh mẽ.

Thân thể hắn không chịu khống chế rơi về phía mặt đất, ngoài thân hắn nở rộ hào quang màu đỏ, nắm tay phải trào ra một ngọn lửa màu đỏ, hướng về mặt đất đập một cái.

Hào quang màu đỏ lóe lên, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ càn quét ra, hóa thành một nắm đấm lửa màu đỏ thật lớn, đánh về phía mãng xà khổng lồ màu vàng.

Nắm đấm lửa màu đỏ đánh lên trên thân mãng xà khổng lồ màu vàng, hóa thành lửa hừng hực bao phủ thân thể mãng xà khổng lồ màu vàng, nhưng rất nhanh, trong ngọn lửa toát ra một đợt hào quang màu vàng, lửa điên cuồng lóe lên rồi tắt.

Bị trì hoãn như vậy, thanh kiếm khổng lồ cao chọc trời đã đuổi tới, chém xuống thẳng mặt.

Thân thể đại hán áo đỏ giống như bị giam cầm, hoạt động một lần cũng rất khó khăn, sắc mặt đỏ bừng, ngoài thân hiện ra vô số phù văn màu đỏ, thân thể tăng vọt, vung hai cánh tay, đi lên nghênh đón.

Bạn cần đăng nhập để bình luận