Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3185: Luyện Hư tu sĩ tới cửa công pháp đến tiếp sau (2)

Trong mắt Liễu Thiên Tiêu lóe lên sự ngạc nhiên, hắn tu đạo nhiều năm, từng thấy không ít kỳ cầm dị thú, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy linh quy hình thể lớn như vậy.

“Chẳng lẽ con thú này có huyết mạch Huyền Vũ?”

Liễu Thiên Tiêu thầm giật mình, xem ra Vương gia nội tình không cạn nha!

Không qua bao lâu, bọn họ dừng ở một quảng trường đá diện tích vạn mẫu, phía sau chín mươi chín bậc đá màu xanh, là một tòa cung điện màu lam khí thế hoành tráng, mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Nghênh Khách điện”.

Một luồng thần thức cường đại nhanh chóng lướt qua đám người Liễu Thiên Tiêu, Liễu Thiên Tiêu một lần nữa chấn động, thần thức này ít nhất có tiêu chuẩn Luyện Hư trung kỳ. Quả nhiên, Vương gia có tu sĩ Luyện Hư, thần thức mạnh như thế, điều này cũng không phải là chuyện gì tốt.

“Liễu đạo hữu đại giá quang lâm, Vương mỗ chưa từ xa tiếp đón.”

Một giọng nam tử vang dội cất lên, truyền khắp phạm vi ngàn dặm.

Liễu Thiên Tiêu nhíu mày, có chút không thoải mái, con cháu Liễu gia cả người vô lực, đầu chân như nhũn ra, đầu vang ong ong.

Đây là ra oai phủ đầu, Vương gia đây là nói cho Liễu gia, đừng cho rằng Vương gia dễ bắt nạt.

“Các ngươi ở lại chỗ này, lão phu vào gặp Vương đạo hữu một lần.”

Liễu Thiên Tiêu phân phó một tiếng, hóa thành một đạo độn quang, bay vào Nghênh Khách điện.

Đại điện rộng rãi sáng ngời, chính phía trước là một pháp tọa hoa sen màu xanh thật lớn, linh quang lấp lánh.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trên pháp tọa hoa sen xanh, hai người vẻ mặt nghiêm túc.

Vương Trường Sinh vừa mới tiến vào Luyện Hư kỳ, Liễu Thiên Tiêu đã tới đây tìm hiểu tin tức, tự nhiên không phải có ý tốt gì, Vương Trường Sinh dứt khoát cho Liễu gia một cái ra oai phủ đầu, miễn cho Liễu gia có ý nghĩ gì khác.

“Lão phu Liễu Thiên Tiêu, ra mắt Vương đạo hữu, Vương phu nhân. Bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu không phải việc vặt quấn thân, lão phu đã sớm nên tới cửa bái phỏng rồi.”

Liễu Thiên Tiêu giọng điệu thân thiện, trên mặt đầy nụ cười, không biết còn tưởng hắn và Vương Trường Sinh là hảo hữu nhiều năm.

“Liễu đạo hữu khách khí rồi, nên là chúng ta tới cửa bái phỏng mới đúng.”

Vương Trường Sinh khách sáo nói, trên mặt chứa nụ cười.

Hai người đều là quái vật sống mấy ngàn năm, luôn luôn nói lời khách sáo.

“Vương đạo hữu tiến vào Luyện Hư kỳ, nên tổ chức ăn mừng rầm rộ một phen chứ! Đến lúc đó cũng đừng quên gọi lão phu, chúng ta là hàng xóm, về sau chiếu cố lẫn nhau mới phải.”

Liễu Thiên Tiêu cười tủm tỉm nói.

Vương Trường Sinh cười gật gật đầu: “Đây là điều tất nhiên, ta đang định báo cáo cho Trần sư bá, nếu là Trần sư bá có rảnh, hy vọng lão nhân gia có thể đến Cửu Long đảo uống vài chén rượu.”

“Trần sư bá!”

Trong lòng Liễu Thiên Tiêu chấn động, xem ra, Vương Trường Sinh thân phận không thấp, vậy mà có thể mời nổi tu sĩ Hợp Thể, hay là nói, Vương Trường Sinh chỉ là cáo mượn oai hùm.

“Đúng vậy, nếu không phải Trần sư tổ chỉ điểm, Vương mỗ chưa chắc đã có hôm nay.”

Vương Trường Sinh cố ý đưa ra Trần Nguyệt Dĩnh, đây là cảnh cáo Liễu gia, đừng có làm mọi việc quá tuyệt.

“Đúng rồi, không biết Liễu đạo hữu đến Vương gia chúng ta có gì chỉ giáo?”

Uông Như Yên mở miệng hỏi.

“Vương phu nhân nói đùa rồi, chỉ giáo không dám nhận, chỉ là nghe nói Vương đạo hữu tiến vào Luyện Hư kỳ, đến xem có thể giúp Vương đạo hữu làm chút gì.”

Liễu Thiên Tiêu hàm hồ nói. Hắn vốn còn muốn đề xuất luận bàn với Vương Trường Sinh, cho Vương Trường Sinh biết tay một chút, để Vương gia biết ức dặm hải vực ai là lão đại.

Vương Trường Sinh đưa ra tu sĩ Hợp Thể, Liễu Thiên Tiêu nửa tin nửa ngờ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Liễu Thiên Tiêu suy nghĩ mãi, vẫn là từ bỏ ý định luận bàn.

“Chuyện của Vương gia chúng ta, tự mình có thể giải quyết, đa tạ ý tốt của Liễu đạo hữu, chúng ta không phiền Liễu đạo hữu nữa.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói.

Liễu Thiên Tiêu ngượng ngùng cười, hàn huyên non nửa canh giờ, hắn liền cáo từ rời khỏi.

“Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, lão già này là tới tìm hiểu hư thật của chúng ta.”

Uông Như Yên nhíu mày nói. Liễu Thiên Tiêu nói bóng nói gió tìm hiểu tình huống bọn họ, dò hỏi bọn họ trước kia hoạt động ở nơi nào, đều bị Vương Trường Sinh hàm hồ lướt qua.

“Mặc kệ hắn! Chúng ta bây giờ không thể trêu vào hắn, cũng không có ích lợi xung đột gì với Liễu gia, cố gắng nhường Liễu gia. Bây giờ chúng ta quá yếu, lui một bước biển rộng trời cao.”

Vương Trường Sinh nghiêm mặt nói. Nếu là Uông Như Yên tiến vào Luyện Hư kỳ, áp lực của Vương gia liền nhỏ hơn nhiều.

“Phu quân, chàng tính khi nào đi Trấn Hải cung lĩnh công pháp nối tiếp?”

Uông Như Yên mở miệng hỏi.

“Sớm một chút lấy được công pháp, sớm một chút an tâm, ta tính lập tức xuất phát, công pháp tới tay, ta lập tức trở về.”

Vương Trường Sinh ánh mắt ngưng trọng. Trên tay hắn tạm thời không có công pháp tốt hơn, chỉ có thể tiếp tục tu luyện bộ công pháp này.

Uông Như Yên gật đầu: “Vậy chàng xuất phát đi! Ở trước khi chàng trở về, ta sẽ một mực ở lại Cửu Long đảo.”

Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu gia hẳn là sẽ không tìm Vương gia gây chuyện.

“Được, Phệ Hồn Kim Thiền của ta có thể sắp tiến vào bậc năm rồi, Lân Quy ở lại Cửu Long đảo trợ giúp nàng một tay.”

Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, rời khỏi Cửu Long đảo, tới Phiêu Vân đảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận