Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4216: Một người bình dị tộc

Tu sĩ Nhân tộc bởi hắn mà chết không dưới một vạn. Liễu Chí lo lắng Nhân tộc ngóc đầu trở lại, cực kỳ ra sức truy bắt tu sĩ Nhân tộc, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn.

Hắn bắt giữ hậu nhân của Lưu Vũ Hân, phát hiện trên người đối phương hạ cấm chế, cưỡng ép sưu hồn sẽ kích hoạt cấm chế, đành phải áp giải về Cửu Diễm sơn mạch.

“Trên người hắn hạ cấm chế, nếu cứng rnắ sưu hồn, sẽ kích động cấm chế. Ta đã hạ một ít cấm chế, hắn bây giờ không có cách nào phản kháng, bảo vật trên người đều bị ta thu đi rồi.”

Liễu Chí nịnh nọt nói, vẻ mặt đầy đắc ý.

Hắn cố gắng truy bắt Nhân tộc như vậy, hy vọng mượn dùng lực lượng Kim Mâu nhất tộc tiến vào Hóa Thần kỳ.

“Ngươi tự mình khai ra, hay chúng ta ra tay? Chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết tung tích của Lưu Vũ Hân, chúng ta có thể tha cho ngươi không chết, giúp ngươi tiến vào Hóa Thần kỳ. Liễu đạo hữu làm việc cho chúng ta, chúng ta cũng không bạc đãi hắn, sẽ giúp hắn tiến vào Hóa Thần kỳ.”

Giọng điệu Kim Điền tràn ngập dụ hoặc.

Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Liễu Chí càng đậm hơn, vội vàng mở miệng nói: “Lưu đạo hữu, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, ngươi cần gì phải đối nghịch với Kim tiền bối chứ? Tu đạo nhiều năm, ngươi chẳng lẽ cam tâm thân tử đạo tiêu?”

“Thân tử đạo tiêu? Chỉ sợ là các ngươi đi!”

Vương Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng, trên người toát ra một luồng linh áp kinh người.

“Tu sĩ Hóa Thần!”

Liễu Chí kinh hô, vẻ mặt đầy chấn động.

Hắn hoàn toàn không ngờ, đối phương là tu sĩ Hóa Thần giả trang, như thế, cấm chế hắn hạ tự nhiên không làm gì được đối phương.

Ngoài thân Liễu Chí nở rộ linh quang, hướng về Kim Điền bay đi.

“Kim tiền bối cứu mạng.”

Liễu Chí kinh hô, há mồm phun ra một tấm khiên nhỏ màu xanh, nháy mắt phóng to, vòng quanh hắn bay lượn không ngừng.

Ở lúc này, chỉ có ba người Kim Điền mới có thể cứu hắn.

Đôi mắt Kim Điền nở rộ ra hào quang màu vàng kim chói mắt, đều bắn ra một đạo hào quang màu vàng kim, đánh lên tấm khiên màu xanh, hai tiếng vang trầm cất liên, tấm khiên màu xanh bốc lên một làn khói, xuất hiện từng vết nứt, giống như mạng nhện.

Nam tử áo bào vàng tiến lên một bước, nắm tay phải nở rộ hào quang màu vàng kim, tung ra một cú đấm.

Tiếng xé gió vang to, một hư ảnh nắm đấm thật lớn ánh vàng rực rỡ quét ra, đánh lên tấm khiên màu xanh, tấm khiên màu xanh chia năm xẻ bảy. Hộ thể linh quang của Liễu Chí giống như tờ giấy, bị hư ảnh nắm đấm màu vàng đánh vỡ nát, thân thể hóa thành sương máu đầy trời, một cái Nguyên Anh nhỏ bé bay ra khỏi cơ thể.

Kim Điền triệu ra một cái hồ lô màu vàng to bằng bàn tay, thu đi Nguyên Anh nhỏ bé.

Hắn căn bản không tin Nhân tộc, ai biết Liễu Chí tới đây muốn làm gì? Một con chó mà thôi, giết cũng giết rồi.

“Một mình đã dám xông vào, trên người cũng không có bảo vật, thật không biết ngươi lấy đâu ra dũng khí.”

Kim Điền mặt lạnh lùng nói.

Động tĩnh của Kim Mâu phong dẫn tới tộc nhân Kim Mâu nhất tộc chú ý, lượng lớn tộc nhân chạy tới.

“Bảo vật? Bảo vật của ngươi không phải là bảo vật của ta?”

Vương Thanh Sơn cười lạnh nói, quát to một tiếng, Trấn Thần Hống.

Nếu là bản thể thi triển Trấn Thần Hống, trực tiếp giết chết ba người Kim Điền rồi, Vương Thanh Sơn bây giờ chỉ là một luồng phân hồn, thi triển Trấn Thần Hống uy lực cũng không nhỏ.

Lượng lớn tộc nhân Kim Mâu nhất tộc ùn ùn phát ra tiếng kêu thảm, từ trên cao rơi xuống, không còn ý thức.

Ba người Kim Điền ùn ùn phát ra một tiếng kêu thê thảm, hai tay ôm đầu, thiếu phụ váy vàng và nam tử áo bào vàng không hẹn mà cùng phun ra một ngụm tinh huyết lớn, sắc mặt tái nhợt xuống.

Tiếng rít vang lên, kiếm khí màu xanh đầy trời từ trên trời giáng xuống, những kiếm khí này ngưng tụ lại với nhau, hóa thành một kiếm quang khổng lồ màu xanh, chém thiếu phụ váy vàng cùng nam tử áo bào vàng thành một đống thịt nát.

Ngực Kim Điền sáng lên một đạo hào quang màu vàng kim chói mắt, chặn kiếm quang khổng lồ.

Kim Điền biến sắc hẳn, đôi mắt nở rộ ra hào quang màu vàng kim chói mắt, hai đạo hào quang màu vàng kim bắn ra, lao thẳng đến Vương Thanh Sơn.

Trên người Vương Thanh Sơn trào ra kiếm khí màu xanh dày đặc, chặn hai đạo hào quang màu vàng kim.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Kim Mâu điện nổ tung, Kim Điền từ trong đó bay ra, cầm trên tay một tấm trận bàn lóe ra hào quang màu đỏ, đánh vào mấy pháp quyết.

Kim Mâu phong kịch liệt chớp lên, trào ra vô số ngọn lửa màu đỏ, hóa thành một ngọn núi lửa thật lớn, ánh lửa ngút trời.

“Rắc” một tiếng, trận bàn trên tay Kim Điền xuất hiện một vết nứt, rất nhanh xuất hiện vết thứ hai, vết thứ ba...

Không qua bao lâu, trận bàn tan vỡ, Kim Mâu phong cũng nổ tung, đất đá bay loạn.

Lượng lớn Kim Mâu nhất tộc chạy tới, trong đó có hai tu sĩ Hóa Thần.

Ánh mắt Kim Điền hoảng sợ, hóa thành một đạo độn quang xé gió chạy đi, Vương Thanh Sơn lơ lửng ở trên trời.

“Kiếm đến!”

Vương Thanh Sơn quát khẽ một tiếng, truyền khắp Cửu Diễm sơn mạch.

Cây cối, đất đá, nước đọng, bảo vật các vật chết của Cửu Diễm sơn mạch bay hết lên, hóa thành hình thái phi kiếm, hướng thẳng đến tộc nhân Kim Mâu nhất tộc.

Ầm ầm ầm, tiếng nổ không ngừng, tiếng cảnh báo vang to.

Tộc nhân Kim Mâu nhất tộc vừa lao ra khỏi động phủ, cỏ dại cùng đá vụn trên mặt đất ùn ùn bay lên, hóa thành kiếm sắc xuyên thủng thân thể bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận