Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3258: Đoạn Vân Bình qua lại (1)

“Không ổn, Tê Hổ Thú bậc sáu! Phu nhân, mau rút lui.”

Vương Thanh Phong bị dọa nhảy dựng, bọn họ chỉ Hóa Thần sơ kỳ, căn bản không phải đối thủ của yêu thú bậc sáu.

Đúng lúc này, Tê Hổ Thú chợt phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc, vang tận mây xanh.

Nghe được thanh âm này, bọn họ cảm giác khí huyết cuồn cuộn, tay chân như nhũn ra.

Đôi mắt Tê Hổ Thú đều bắn ra một đạo hào quang màu vàng đất, đánh lên trên người bọn họ, bọn họ không hẹn mà cùng bay ngược ra ngoài.

Hai người đều phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Vương Thanh Phong lấy ra Phần Thiên Đao, hai tay nắm Phần Thiên Đao, bổ về phía Tê Hổ Thú, một đao khí màu đỏ quét ra, hóa thành một con mãng xà lửa màu đỏ phần thân thô to, đánh về phía Tê Hổ Thú.

Đổng Tuyết Ly nhẹ nhàng vung cổ tay một cái, một mảng lớn kiếm quang màu trắng sắc bén thổi quét ra, nơi đi qua, mặt đất kết băng.

Tê Hổ Thú phun ra một làn sóng âm màu vàng, mãng xà lửa màu đỏ và kiếm quang màu trắng giống như tờ giấy, tán loạn hết, sóng âm màu vàng lao thẳng đến bọn họ, nơi đi qua, mặt đất xé rách ra.

Vương Thanh Phong triệu ra một tấm khiên hào quang màu đỏ lấp lánh, sau khi phóng to che ở trước người.

Sóng âm màu vàng bị tấm khiên màu đỏ chặn, nhân cơ hội này, Vương Thanh Phong và Đổng Tuyết Ly bay lên trời, tính chạy trốn.

Một tiếng rống quái dị đến cực điểm vang lên, mặt đất kịch liệt chớp lên, một trọng lực cường đại bỗng dưng hiện lên, thân thể bọn họ không chịu khống chế rơi về phía mặt đất.

Hư không nổi lên dao động. Một cái vuốt hổ màu vàng thật lớn bỗng dưng hiện lên, vỗ lên trên người Vương Thanh Phong, Vương Thanh Phong giống như vẫn thạch rơi xuống đất, đập mạnh trên mặt đất, thân thể lún vào mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt đi.

Tê Hổ Thú mở ra cái mồm như chậu máu, lao về phía Vương Thanh Phong.

Thấy một màn như vậy, khuôn mặt Đổng Tuyết Ly biến sắc hẳn, nàng muốn ra tay công kích Tê Hổ Thú, nhưng một bàn tay vô hình đè nàng ở trên mặt đất, không thể động đậy.

Vương Thanh Phong bị dọa giật mình, ngoài thân nở rộ hào quang màu đỏ, muốn tránh đi, nhưng không có tác dụng gì, thân thể nặng như trăm vạn cân, hít thở cũng trở nên khó khăn.

Đúng lúc này, một đạo hào quang màu trắng từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Tê Hổ Thú.

Nơi hào quang màu trắng đi qua, hư không xuất hiện lượng lớn băng vụn.

Tê Hổ Thú tựa như phát hiện không ổn, phun ra một làn sóng âm màu vàng, lên nghênh đón.

Hào quang màu trắng tiếp xúc với sóng âm màu vàng, một tiếng nổ vang lên, hai bên đồng quy vu tận, biến mất không còn dấu vết.

Trong hư không chợt bay xuống lượng lớn bông tuyết màu trắng, sau nháy mắt mơ hồ, hóa thành từng băng đao màu trắng, số lượng nhiều tới mấy vạn, giống như thủy triều tràn về phía Tê Hổ Thú.

Tê Hổ Thú phát ra một tiếng thú rống vang dội, băng đao màu trắng vừa tới gần nó trăm trượng, lục tục nổ tung, hóa thành một mảng lớn khí lạnh màu trắng, mặt đất nhanh chóng kết băng.

Hư không trên đỉnh đầu của nó nổi lên một trận gợn sóng, chợt xuất hiện một bàn tay khổng lồ trắng xoá, vỗ lên trên thân Tê Hổ Thú.

Một tiếng trầm nặng vang lên, Tê Hổ Thú bình yên vô sự, nhưng trên thân có thêm một tầng băng màu trắng thật dày.

Ngoài thân Tê Hổ Thú sau khi nở rộ hào quang màu vàng, tầng băng màu trắng ùn ùn tan vỡ.

Một bóng hình xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, rõ ràng là một thiếu nữ váy dài màu trắng, một mái tóc đen nhánh như thác nước, trên đầu cắm một cây trâm con bướm bạch ngọc, trâm con bướm rủ xuống chuỗi hạt dài nhỏ, một cái đai lưng thanh ngọc thắt chặt vòng eo nhỏ.

Thiếu nữ váy trắng mặt trái xoan, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, mắt sáng răng trắng, xem pháp lực dao động của nàng, hiển nhiên là tu sĩ Luyện Hư.

“Diệp tiền bối.”

Vương Thanh Phong nhận ra thân phận thiếu nữ váy trắng, thiếu nữ váy trắng chính là Diệp Thiên Tuyết của Thái Dương tông.

Mấy trăm năm trước, Thái Dương Chân Nhân tiến vào Hợp Thể kỳ, Thái Dương tông tổ chức lễ mừng, Vương Thanh Phong theo Vương Trường Sinh đi tham gia lễ mừng. Diệp Thiên Tuyết thực lực rất mạnh, Vương Thanh Phong khắc sâu ấn tượng đối với Diệp Thiên Tuyết.

“Vương tiểu hữu, ngươi không sao chứ!”

Diệp Thiên Tuyết mở miệng hỏi. Bởi vì Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, Diệp Thiên Tuyết khắc sâu ấn tượng đối với Vương Thanh Phong cùng Vương Thanh Thành.

Vương Thanh Sơn cứu tông môn của Thái Dương tông ở Thiên Hải giới, sau khi phi thăng Huyền Dương giới, Vương gia phái người thông báo Thái Dương tông một tiếng, Diệp Thiên Tuyết cũng biết việc này.

Vương gia có ân với Thái Dương tông ở trước, Diệp Thiên Tuyết đụng tới con cháu Vương gia gặp nạn, tự nhiên sẽ không đứng nhìn.

“Chúng ta không có gì đáng ngại, đa tạ Diệp tiền bối ra tay cứu giúp.”

Vương Thanh Phong cảm kích nói.

Diệp Thiên Tuyết gật gật đầu, ngoài thân nở rộ hào quang màu trắng, mặt đất dưới chân chợt kết băng, tầng băng nhanh chóng lan ra, hướng về Tê Hổ Thú.

Trong hư không xuất hiện lượng lớn băng vụn, giống như cả mảng thiên địa đều sắp bị đóng băng.

Diệp Thiên Tuyết phất tay áo, ba tấm gương nhỏ hào quang màu trắng lấp lánh bay ra, lơ lửng ở đỉnh đầu, ba tấm gương nhỏ màu trắng tản mát ra hào quang màu trắng chói mắt, đều bắn ra một đạo hào quang màu trắng thô to, hướng thẳng đến Tê Hổ Thú.

Còn không chỉ có vậy, trong hư không chợt bay xuống lượng lớn bông tuyết màu trắng, sau một thoáng mơ hồ, hóa thành những cây cọc băng màu trắng dài mấy thước, giống như vẫn thạch rơi xuống đất nện xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận