Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1810: Khai đạo tộc nhân (2)

Uông Như Yên cầm bàn tay ngọc của Tử Nguyệt tiên tử, nghiêm túc nói: “Điền sư muội, của tuổi ta lớn hơn muội, muội nếu là không chê, về sau chúng ta lấy tỷ muội xưng hô đi!”

Tử Nguyệt tiên tử hơi sửng sốt, nàng rất nhanh nghĩ đến một ý tứ khác của tỷ muội, khuôn mặt tái nhợt che kín mây đỏ, như mây cuối chân trời, tăng thêm vài phần xinh đẹp quyến rũ.

“Vâng.”

Tử Nguyệt tiên tử gật gật đầu, hơi cúi đầu, trái tim loạn nhịp.

“Phu quân, muội muội, hai người chậm rãi tán gẫu, ta đi thăm Thanh Kỳ.”

Uông Như Yên biết điều đứng dậy rời khỏi, để lại Vương Trường Sinh cùng Tử Nguyệt tiên tử bên nhau.

Tòa nhà yên tĩnh nào đó, Vương Thanh Kỳ ngồi ở trong đình đá, nhìn cửa sân mở rộng.

Một làn gió thơm thổi qua, Uông Như Yên đi đến.

Vương Thanh Kỳ cầm tay dạy Vương Quý Dục luyện đan, đốc xúc gã tu luyện, Vương Quý Dục phạm sai lầm lớn, Vương Thanh Kỳ liền không tha cho Vương Quý Dục, nhưng dù sao cũng là hậu nhân nhìn từ nhỏ tới khi lớn lên, tâm tình Vương Thanh Kỳ dị thường đau thương.

“Cửu thẩm, ngài đã tới.”

Vương Thanh Kỳ miễn cưỡng cười, chào hỏi một tiếng.

“Cháu biết rõ ta sẽ đến, ta và cửu thúc cháu biết cháu rất thưởng thức Quý Dục, đứa nhỏ này không có tật xấu gì, nhưng có chút sai lầm, phạm một lần sẽ gây thành họa lớn, phải cho tộc nhân khác biết, hậu quả của loại sai lầm này.”

Uông Như Yên cau mày nói, giọng điệu nghiêm khắc.

Vương Thanh Kỳ cười khổ một tiếng, gật đầu nói: “Cháu biết, chỉ là nhìn từ nhỏ tới khi lớn lên, trong lòng ít nhiều có chút khó chịu.”

“Khổ sở là bình thường, lúc Thanh Chí bị hại, ta và cửu thúc của cháu cũng rất khó chịu, chuyện này cũng bại lộ ra gia tộc chúng ta tồn tại rất nhiều tai hoạ ngầm, về sau cần thành lập một chỗ chiêu đãi ngoài đảo mới được, chuyện này cũng cho chúng ta một sự nhắc nhở, gia tộc càng ngày càng tốt, nhưng chúng ta vẫn sẽ gặp phải các loại khó khăn, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy.”

Uông Như Yên sắc mặt giãn ra, mở miệng an ủi.

Vương Quý Dục là sai lầm bởi vô tâm, hắn trưởng thành ở thời kì gia tộc quật khởi, hắn chưa từng trải qua kẻ địch đánh tới cửa loại thời kì này, cộng thêm Thanh Liên tiên lữ danh chấn Nam Hải, Vương Quý Dục cũng liền sơ ý. Nhắm chừng không chỉ Vương Quý Dục, rất nhiều tộc nhân đều nghĩ như vậy, trong tộc có hai vị tu sĩ Nguyên Anh, không có kẻ địch đánh tới tận nhà.

Vương gia ở Ngũ Long hải vực phát triển gần sáu mươi năm, bởi vì Thanh Liên tiên lữ, Vương gia tu sĩ đi đến nơi nào cũng có mặt mũi, bọn họ sao có thể ngờ được, có kẻ địch sẽ đánh lên Thanh Liên đảo.

Tộc sử ghi chép lịch sử phát triển của gia tộc, ghi lại rõ ràng gia tộc gặp vài lần kiếp nạn, có bao nhiêu tộc nhân để những kiếp nạn đó trong lòng? Bọn họ cho rằng thời đại đã khác, đều trôi qua rồi, không có khả năng sẽ xảy ra chuyện tương tự nữa, sự thật hung hăng cho tu sĩ Vương gia ôm ảo tưởng một cái tát, trực tiếp đánh bọn họ ngây dại.

Đừng nói bọn họ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng không ngờ Hoàng Long chân nhân sẽ liên hợp nhiều vị tu sĩ Nguyên Anh, đánh lên Thanh Liên đảo.

“Đúng vậy! Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, thời gian hòa bình quá lâu rồi, cũng sơ sẩy sơ ý rồi, rất nhiều tộc nhân đều cho rằng diệt tộc cách bọn họ rất xa, về sau cần tăng mạnh huấn luyện phương diện này mới được, tuyệt không thể xảy ra chuyện tương tự nữa.”

Vương Thanh Kỳ trầm giọng nói, ánh mắt kiên định vô cùng.

“Nói không sai, Thanh Kỳ.”

Tiếng Vương Trường Sinh chợt vang lên, hắn bước nhanh đi đến.

Xử tử Vương Quý Dục, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đều lo lắng Vương Thanh Kỳ luẩn quẩn trong lòng, cố ý dẫn đường cho hắn. Đừng nói Vương Quý Dục, cho dù là hậu nhân của Vương Trường Sinh phạm loại sai lầm lớn này, cũng tuyệt không dễ dàng buông tha.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Vương Thanh Kỳ nói tới chuyện cũ, cố ý nói tới trong lịch sử phát triển của gia tộc xuất hiện đám công tử ăn chơi.

“Cửu thúc, cửu thẩm, cháu không sao, cháu còn không đến mức yếu ớt như vậy, gia tộc phát triển tới hôm nay không dễ dàng, không thể trở lại hoàn cảnh trước kia, nếu không chúng ta đều là tội nhân của gia tộc, hai người đi làm việc đi! Cháu cần luyện đan rồi.”

Vương Thanh Kỳ miễn cưỡng cười vui. Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên tự mình dẫn đường cho hắn, điều này làm Vương Thanh Kỳ rất cảm động.

“Nghĩ thoáng chút, Thanh Kỳ, nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đừng cả ngày ở lại trong phòng luyện đan để luyện đan.”

Vương Trường Sinh vỗ nhẹ bả vai Vương Thanh Kỳ một phát, an ủi.

Sau khi rời khỏi chỗ ở của Vương Thanh Kỳ, bọn họ tới chỗ ở của Diệp Hải Đường, Diệp Hải Đường đang nói chuyện phiếm với Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Linh.

“Thanh Thiến, Thanh Linh, các con đều lui ra đi! Chúng ta có lời muốn nói với Hải Đường.”

Vương Trường Sinh bảo Vương Thanh Thiến cùng Vương Thanh Linh rời khỏi, để lại Vương Trường Sinh, Uông Như Yên cùng Diệp Hải Đường ba người.

Chuyện Diệp Hải Đường có được một quỷ vật Nguyên Anh kỳ, Vương Mạnh Phần đã báo cáo với Vương Trường Sinh, nhưng Diệp Hải Đường vì sao có được một quỷ vật Nguyên Anh kỳ, Vương Trường Sinh cũng không rõ.

“Hải Đường, chuyện rốt cuộc là thế nào? Cháu sao có thể có một quỷ vật Nguyên Anh kỳ? Cháu không sợ ả cắn trả sao? Nói với bác một chút.”

Uông Như Yên đi qua, nắm hai tay Diệp Hải Đường, vẻ mặt ôn hoà nói.

“Bác, cháu cũng là bất đắc dĩ, lúc ấy...”

Diệp Hải Đường cười khổ một cái, nói đơn giản một lần tình huống sự việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận