Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5611: Nghênh chiến cường địch (1)

Vương Thụy Hải lên tiếng, đi theo Vương Vĩnh Thiên bay về phía Thanh Liên đảo.

Trên đảo núi non hiểm trở vô số kể, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, có thể nhìn thấy lượng lớn kiến trúc, lầu các cung điện nhà đá lầu trúc đều có, một ít tộc nhân làm lụng ở linh điền, có một chút tộc nhân khống chế linh cầm hoặc bảo vật từ trên cao bay qua, việc ai người ấy làm, một bộ cảnh tượng vui sướng hướng vinh.

Vương Thụy Hải bay tới đáp ở một ngọn núi cao thế núi hiểm trở, một vật thể trong suốt từ trên người hắn bay ra, hắn giống như chưa phát hiện, nâng bước đi về phía một tòa trang viên cách đó không xa.

Một đạo hào quang màu trắng sáng lên, một thanh niên áo trắng làn da trắng nõn hiện ra, mắt cũng màu trắng như tuyết, khí tức nội liễm.

Hắn tùy tay phóng ra một màn hào quang màu trắng, che kín phạm vi trăm trượng, cho dù có tu sĩ Chân Tiên đi qua nơi này, cũng không phát hiện được thanh niên áo trắng tồn tại.

Hắn phất tay áo, một cái hồ lô màu trắng bay ra, đánh vào một đạo pháp quyết, bốn đạo độn quang bay ra, rơi trên mặt đất. Độn quang thu liễm, lộ ra ba nam một nữ, cầm đầu chính là Tạ Vân Hinh.

“Làm khá lắm, Vương gia khẳng định chưa phát hiện chúng ta.” Một đại hán áo vàng mày rậm mắt to nhìn về phía thanh niên áo trắng, cười nói.

Hứa Hâm, Chân Tiên trung kỳ, xuất thân Thiên Thú tông.

Bản thể thanh niên áo trắng là Chân Tiên kỳ Hư Linh Trùng, Hư Linh Trùng đứng thứ tám trăm sáu mươi hai Tiên Trùng bảng, có thể nhập vào trên thân sinh linh khác, thần thông ẩn nấp đặc biệt lợi hại.

Hư Linh Trùng và Tử Phách Khống Thi Trùng của hạ giới có chút tương tự, khác nhau là, Tử Phách Khống Thi Trùng là ký sinh ở trên thân sinh linh khác, thẳng đến lúc kí chủ tử vong, mới có thể rời khỏi, tìm kiếm kí chủ mới, mà Hư Linh Trùng có thể rời khỏi sinh linh đang bám vào bất cứ lúc nào, sinh linh bị nó nhập vào không có bất cứ điều gì khác thường.

Bọn họ ở trên đường đụng tới Vương Thụy Hải, để Hư Linh Trùng bám lên trên người Vương Thụy Hải, thành công giấu được Chân Tiên Vương gia tra xét.

“Thanh Liên tiên lữ ở Thanh Liên phong, chúng ta lặng lẽ lẻn tới Thanh Liên phong, chờ Từ đạo hữu tấn công Thanh Liên đảo, hấp dẫn bọn họ chú ý, chúng ta lại đột nhiên ra tay tiêu diệt Thanh Liên tiên lữ, trừ được Thanh Liên tiên lữ, chuyện còn lại liền dễ xử lý rồi.”

Một ông lão áo bào xám gầy trơ xương nói, mặt đầy sát khí.

Từ Nhất Mị, Chân Tiên sơ kỳ, xuất thân Từ gia, hắn là một quỷ tu.

Tạ Vân Hinh dẫn dắt ba vị tu sĩ Chân Tiên lẻn vào Thanh Liên đảo, sáu tu sĩ Chân Tiên bọn Từ Nhất Phong chính diện tấn công Thanh Liên đảo, hấp dẫn Thanh Liên tiên lữ chú ý, bọn họ lại ra tay đánh lén.

Tạ Vân Hinh gật gật đầu, lấy ra một tấm truyền tiên bàn màu bạc, đúng lúc này, mặt đất trào ra lửa hừng hực, cả ngọn núi bị lửa bao phủ, thế lửa ngập trời.

“Không ổn, có mai phục!”

Ngọc dung Tạ Vân Hinh biến đổi, vẻ mặt tràn đầy không thể tưởng tượng.

Đừng nói tu sĩ Chân Tiên sơ kỳ, cho dù là tu sĩ Chân Tiên hậu kỳ ra tay tra xét Vương Thụy Hải, cũng không có khả năng phát hiện Hư Linh Trùng tồn tại nha!

Bọn họ không kịp nghĩ nhiều, lửa ập thẳng đến bọn họ, một màn hào quang màu đỏ thật lớn hiện ra, úp ngược bọn họ ở bên trong.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Diệp Hải Đường, Vương Anh Kiệt và Vương Vĩnh Thiên bay lên trời, vẻ mặt lạnh lùng.

Vương Mộng Ly thi triển ảo thuật, mang một ít vị trí trọng địa của Thanh Liên đảo biến ảo thành nơi bình thường, tránh cho kẻ địch tập kích trọng địa gia tộc. Tộc nhân cùng linh thú Vương Thụy Hải nhìn đến đều là huyễn hóa ra, tu sĩ Chân Tiên cũng khó phân biệt rõ.

Bọn họ vốn cho rằng Vương Thụy Hải sẽ cầu kiến Vương Trường Sinh, sau đó nhân cơ hội đánh lén Vương Trường Sinh, xuất phát từ cẩn thận, Diệp Hải Đường ở chỗ ở của Vương Thụy Hải bố trí Huyền Hỏa Diệt Tiên trận, bảo đảm vạn vô nhất thất.

Vương Thụy Hải chưa cầu kiến Vương Trường Sinh, mà là quay về chỗ ở của hắn.

Sau khi đám người Tạ Vân Hinh hiện thân, Diệp Hải Đường trực tiếp thúc giục trận pháp, tiêu diệt kẻ địch

Cấm chế của Thanh Liên phong càng thêm lợi hại, nếu Vương Thụy Hải đi Thanh Liên phong cầu kiến Vương Trường Sinh, kẻ địch càng thêm phiền toái.

Tạ Vân Hinh bấm pháp quyết, ngoài thân trào ra một mảng lớn hồ quang màu xanh, nàng tay phải bổ về phía hư không, một tia sét màu xanh thô to bay ra, đánh lên màn hào quang màu đỏ, màn hào quang màu đỏ không chút sứt mẻ.

“Thúc giục trận pháp, diệt bọn hắn.”

Vương Trường Sinh mở miệng nói, hướng bên trên một tấm trận bàn màu đỏ đánh vào một đạo pháp quyết, bốn người bọn Uông Như Yên đều lấy ra một tấm trận bàn màu đỏ, đều đánh vào một đạo pháp quyết.

Mặt ngoài màn hào quang màu lửa đỏ hiện ra vô số phù văn màu đỏ. Sau chớp mắt mơ hồ, phù văn màu đỏ hóa thành những con rắn lửa màu đỏ.

Rắn lửa màu đỏ chạy không ngừng ở mặt ngoài màn hào quang, chậm rãi kết hợp một thể, hóa thành một con mãng xà lửa màu đỏ.

Trong màn hào quang màu đỏ, mãng xà lửa màu đỏ quay cuồng, hiện ra một biển lửa màu đỏ.

“Mau ra tay phá trận! Có thủ đoạn gì đều dùng ra, đừng giữ lại nữa.”

Tạ Vân Hinh thúc giục, giọng điệu lo lắng.

Sáu vị Chân Tiên bọn Từ Nhất Phong ở bên ngoài phối hợp tác chiến, tình huống còn không phải quá tệ, nhưng bọn họ phải phá đi trận pháp nhanh một chút, bằng không chỉ sợ phải ngã xuống ở nơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận