Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5367: Nghe tin chấn động (1)

Nhân cơ hội này, lượng lớn bảo vật từ phía sau cuốn tới.

Chúc Nghiên phất tay áo một cái, một ngọc phù hào quang màu đỏ lấp lóe bay ra, vừa tới gần những bảo vật này ngàn trượng, lập tức vỡ ra, một đạo hào quang màu đỏ chói mắt phóng vút lên trời, bao phủ toàn bộ bảo vật.

Những bảo vật này ùn ùn dừng ở giữa không trung, không nhúc nhích.

“Đi mau, không vây khốn được những bảo vật này bao lâu thời gian.”

Chúc Nghiên trầm giọng nói, triệu ra một con thuyền khổng lồ hào quang vàng óng lấp lóe, bay lên boong tàu, bọn người Xi Huyên vội vàng đuổi theo, con thuyền khổng lồ vàng óng sáng lên hào quang vàng óng chói mắt, xé gió lao đi.

Hào quang màu đỏ chia năm xẻ bảy, những bảo vật này thoát khốn, mấy người Xi Huyên cũng chạy mất.

Diệp Tuyền Cơ thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng đã làm sẵn chuẩn bị cá chết lưới rách, không ngờ Đông Sơn sau khi phát hiện nàng có bí phù Huyền Phù Thánh Tổ luyện chế, lập tức chạy trốn.

Xem ra nàng hiểu biết đối với Huyền Phù Thánh Tổ vẫn là không nhiều, Đông Sơn khẳng định là biết một chút sự tích liên quan tới Huyền Phù Thánh Tổ, mới sẽ kiêng kị như thế.

Vật đổi sao dời, một số đại năng biến mất ở trong dòng sông lịch sử, hậu nhân nhiều lắm là biết bộ phận sự tích của đại năng, tin tức mỗi người nắm giữ là không giống nhau.

Lấy Lưu Vân tiên tử mà nói, ngoại nhân chỉ biết Lưu Vân tiên tử nắm giữ Băng Phách Thần Quang một đại thần thông này, tiêu diệt chân linh, nhưng không biết Lưu Vân tiên tử mở mấy khiếu, có những bảo vật nào, nắm giữ những bí thuật nào.

“Bọn hắn sao rút lui rồi? Huyền Phù Thánh Tổ, ta từng nghe nói người này, hắn là thánh tổ đỉnh cao của ma giới, chẳng qua một tấm ngọc phù, có sức uy hiếp lớn như thế?”

Phù Dung tiên tử nghi ngờ nói.

“Chưa chắc là bởi ngọc phù, có lẽ là hắn từng dùng bảo vật thế kiếp, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này mới rút lui đi! Mặc kệ bọn hắn, một lần này có thể đánh lui bọn hắn, đa tạ các vị đạo hữu giúp đỡ. Ngoại trừ Huyền Thiên tàn bảo cùng Huyền Thiên chi bảo, Diệp gia chúng ta cho mỗi một vị đạo hữu mười đồ vật, các ngươi cân nhắc kỹ càng lại liên hệ chúng ta. Về phần đạo hữu gặp nạn, Diệp gia chúng ta sẽ cho một lượng lớn tài nguyên, giúp tộc đàn hoặc gia tộc chỗ bọn họ bồi dưỡng ra một tu sĩ Đại Thừa, ngày sau các vị đạo hữu cần Diệp gia chúng ta hỗ trợ, cứ mở miệng.”

Diệp Tuyền Cơ thành khẩn nói, đổi lại là nàng, cũng sẽ rút lui.

Lần này nếu không phải bọn người Phù Dung tiên tử ra tay giúp đỡ, bọn họ căn bản không đánh lui được Đông Sơn. Diệp gia còn có át chủ bài chưa dùng, chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa ở từ đường Diệp gia, không thể di chuyển. Nếu như gặp đại địch không thể địch lại, tộc nhân Diệp gia có thể trốn vào từ đường Diệp gia lánh nạn, khởi động át chủ bài.

Từ đường Diệp gia bố trí truyền tống trận cỡ lớn, tộc nhân có thể từ nơi đó truyền tống rời đi.

Bọn người Đông Sơn sớm đã lui, Diệp Tuyền Cơ cũng liền không cần át chủ bài nữa, vốn còn muốn dẫn dụ bọn hắn tiến về phụ cận từ đường Diệp gia.

Nghe xong lời này, đám người Phù Dung tiên tử lộ vẻ mặt vui mừng, Diệp gia vẫn là rất hào sảng, có thể thu hoạch được mười món đồ không nói, ngày sau gặp phiền phức, Diệp gia cũng sẽ hỗ trợ, vụ làm ăn này không lỗ.

Một trận chiến này chết mất hơn mười vị tu sĩ Đại Thừa, hộ tộc linh thú băng phượng của Diệp gia cũng đã chết, Diệp Ngọc Hiên thân tử đạo tiêu, Diệp Vân Phi thân thể bị hủy, tương đối mà nói, Vương Thanh Sơn, Trần Nguyệt Dĩnh, Phù Dung tiên tử, Công Tôn Ưởng, Diệu Đức đại sư nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Diệp Tuyền Cơ bằng vào rất nhiều bảo vật, chưa tổn hại gì, ngay cả bảo vật thế kiếp cũng chưa sử dụng.

Bảo vật thần hồn loại phòng ngự, Huyền Thiên tàn bảo loại ảo thuật, còn có linh thú bậc tám.

“Các ngươi tạm thời ở lại Băng Phách sơn mạch, một đoạn thời gian nữa lại rời khỏi cũng không muộn. Ngọc Long, an trí các vị đạo hữu cho tốt.”

Diệp Tuyền Cơ nhiệt tình nói. Nàng rất rõ, đám người Vương Thanh Sơn không có khả năng thường trú Băng Phách sơn mạch, sớm hay muộn phải rời khỏi.

Diệp gia bây giờ cần nhất chính là thời gian, trong ngắn hạn, đám người Đông Sơn hẳn là sẽ không đến xâm phạm.

Diệp Ngọc Long đáp một tiếng, tự mình dẫn đám người Vương Thanh Sơn đi xuống nghỉ ngơi, tu sĩ cấp thấp của Diệp gia tới thu dọn chiến trường, một lần nữa bố trí đại trận.

Trở lại chỗ ở, Vương Thanh Sơn lấy ra Nguyên Anh của Vương Thanh Thành, nhíu mày.

“Trên tay ta có một hạt sen của Cửu Diệp Huyết Liên, cho Thanh Thành lão tổ đúc lại thân thể đi!”

Vương Mạnh Bân đề nghị, lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh tinh xảo đẹp đẽ.

Hạt sen của Cửu Diệp Huyết Liên có thể luyện chế phân thân, cũng là tài liệu tuyệt hảo đúc lại thân thể.

Cho dù đúc lại thân thể, Vương Thanh Thành muốn khôi phục tu vi Đại Thừa kỳ, nhanh nhất cũng cần mấy ngàn năm, đây còn là dưới điều kiện tiên quyết Vương gia bỏ vào lượng lớn tài nguyên tu tiên.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, hắn có chút may mắn, nếu không phải hắn linh vực nhập môn, nhắm chừng vừa tham chiến, đã bị kẻ địch giết chết.

“Muốn thông báo lão tổ tông ngay bây giờ hay không?”

Vương Mạnh Bân mở miệng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận