Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4316: Các lộ đột phá (1)

Vương Vĩnh An rất coi trọng an toàn của mình, cho dù Thiên Ngưu sơn mạch có tu sĩ Hợp Thể tọa trấn, hắn cũng cảm thấy không an toàn, phải thành lập vài truyền tống trận, trong lòng hắn mới yên tâm.

Truyền tống trận định hướng phí tổn quá cao, cần ở hai nơi đều thành lập một truyền tống trận, tốn thời gian tương đối dài, tiêu phí cũng cao, Vương Vĩnh An thành lập vài tòa truyền tống trận ngẫu nhiên, phí tổn không cao, tối thời gian khá ngắn.

“Một lần này nếu không phải Vĩnh An ca, chúng ta chỉ sợ cũng mất mạng rồi.”

Vương Vĩnh Thiên khen. Nàng vốn còn phản đối Vương Vĩnh An làm như vậy, cho rằng Thiên Ngưu sơn mạch có truyền tống trận, có thể hướng cứ điểm khác cầu viện bất cứ lúc nào, không cần thiết làm điều thừa, nếu như bị Tích tộc phát hiện truyền tống trận, vậy tổn thất một lượng lớn linh thạch.

Ai có thể ngờ, Tích tộc lẻn vào Thiên Ngưu sơn mạch, hủy diệt truyền tống trận, không thể cầu viện.

Trong lòng Vương Vĩnh Diễm cảm xúc lẫn lộn. Nói thật, hắn vẫn luôn không coi trọng Vương Vĩnh An, Vương Vĩnh An lá gan quá nhỏ, chưa từng đi tìm bảo, cũng không đi săn giết yêu thú, nhiều nhất xông vào Ly Hỏa Luyện Yêu Tháp một lần.

“Được rồi, không nói những thứ này nữa, đi thôi! Chúng ta chạy tới chỗ mục tiêu tiếp theo, Vĩnh An ở nơi khác còn thành lập một tòa truyền tống trận ngẫu nhiên.”

Vương Viễn Giang thúc giục, Long Ngọc Phỉ thu hồi mãng xà khổng lồ màu vàng.

Vương Vĩnh Diễm đi đến trên con thuyền bay màu xanh, Vương Viễn Giang bấm pháp quyết, con thuyền bay màu xanh nở rộ linh quang, biến mất ở phía chân trời.



Thiên Ngưu sơn mạch, một đám mây hình nấm màu vàng thật lớn phóng lên trời, cực kỳ bắt mắt, mơ hồ truyền đến một đợt tiếng kêu vang dội.

Ở sâu trong dãy núi, một thung lũng cỡ lớn, trong thung lũng có hơn trăm cái hố thật lớn, mặt đất xuất hiện dấu hiệu hòa tan.

Công Tôn Ưởng đứng trên mặt đất, hắn sắc mặt tái nhợt, chỗ vai trái có một vết thương thủng khủng bố, máu chảy không ngừng, khí tức uể oải, trên mặt đất cách đó không xa có hai thi thể nằm.

Hắn cùng Huyền Nguyệt tiên tử lưu lại cản phía sau, bám trụ năm tu sĩ Hợp Thể, Công Tôn Ưởng và Huyền Nguyệt tiên tử liên thủ, tiêu diệt ba Hợp Thể, đánh bị thương nặng một người.

Trên tay hắn nắm một con bọ ngựa nhỏ bé, trên mặt lộ ra vẻ mặt như có chút suy nghĩ: “Thì ra là sắp chết phản kích.”

Tích tộc lấy một địch ba, áp lực rất lớn. Đám người Vương Trường Sinh xâm nhập sau lưng địch tập kích quấy rối, áp lực của bọn họ càng lớn hơn, sĩ khí hạ thấp, cần gấp một hồi thắng lợi phấn chấn sĩ khí, cửa đột phá đặt ở Thiên Ngưu sơn mạch, chủ yếu là Thanh Liên tiên lữ dẫn đội tập kích cứ điểm khác, lực lượng phòng thủ suy yếu không ít, Tích tộc hy vọng đánh hạ Thiên Ngưu sơn mạch, phấn chấn sĩ khí, nhưng bọn họ đã xem thường Công Tôn Ưởng cùng Huyền Nguyệt tiên tử.

Bọn họ để tu sĩ cấp thấp rút lui, chủ yếu là không để họ cuốn vào trong tu sĩ Hợp Thể đấu pháp, như vậy bọn họ mới có thể buông tay ra chân.

Công Tôn Ưởng lấy ra một cái bình ngọc màu xanh, thu bọ ngựa nhỏ bé vào trong bình ngọc màu xanh.

Huyền Nguyệt tiên tử từ nơi xa bay tới, sắc mặt hơi tái nhợt, trên pháp y dính một ít máu tươi.

“Thế nào? Đuổi kịp không?”

Công Tôn Ưởng mở miệng hỏi.

“Không có, để bọn hắn chạy mất. Cho dù có linh đan diệu dược, cũng cần mấy trăm năm mới có thể khôi phục.”

Giọng điệu Huyền Nguyệt tiên tử có chút vô lực. Qua một trận chiến này, một vị Hợp Thể chết trận, bản mạng phi kiếm của nàng bị hao tổn, tiêu diệt ba tu sĩ Hợp Thể.

Huyền Nguyệt tiên tử cũng dùng mất một tấm thế kiếp phù, bằng không đã thân tử đạo tiêu.

“Trước triệu hồi trận pháp sư, xây dựng trận pháp đi!”

Công Tôn Ưởng đề nghị, trận pháp truyền tống đến Nguyệt Tê cốc đã bị hủy diệt, cần một lần nữa xây dựng trận pháp.

Huyền Nguyệt tiên tử gật gật đầu, thu nạp nhân thủ, phái trận pháp sư xây dựng trận pháp.

...

Kim Nha sơn mạch, đại bản doanh Kim Nha nhất tộc.

Mặt đất một mảng hỗn độn, có thể nhìn thấy không ít thi thể, tu sĩ Nhân tộc đang quét tước chiến trường, một tòa cung điện kim bích huy hoàng, trên bảng hiệu màu vàng viết ba chữ to “Kim Nha điện”.

Bọn Lâm Thiên Long, Lâm Hữu Hân, Tống Ngọc Thiền, Hoàng Nhất Long sáu vị tu sĩ Hợp Thể ngồi ở trong điện, trên mặt bọn họ tràn đầy nụ cười.

Một ông lão áo bào vàng cao cao gầy gầy đứng ở một bên, cánh tay trái không cánh mà bay, ông lão áo bào vàng sắc mặt tái nhợt.

Phong Viêm, tộc trưởng Kim Nha nhất tộc.

Chủng tộc phụ thuộc Tích tộc lục tục bị diệt, Phong Viêm không muốn Kim Nha nhất tộc cũng bị diệt.

Mắt thấy đánh tiếp có họa diệt tộc, Phong Viêm cuối cùng đáp ứng đầu hàng, chủ động mở ra trận pháp, để tu sĩ Hợp Thể bọn Lâm Thiên Long tiến vào, tiêu diệt Hợp Thể Tích tộc đốc chiến.

“Lâm đạo hữu, Hoàng đạo hữu, chuyện ta đáp ứng các ngươi đã làm được, hy vọng các ngươi tuân thủ lời hứa.”

Phong Viêm trầm giọng nói, giọng điệu có chút suy yếu.

Dựa theo hiệp nghị, Nhân tộc sẽ hấp thu Kim Nha nhất tộc làm chủng tộc phụ thuộc, Kim Nha nhất tộc từ nay về sau cống hiến cho Nhân tộc, tất cả chuyện cũ quá khứ sẽ bỏ qua.

“Yên tâm, về sau Kim Nha nhất tộc các ngươi chính là chủng tộc phụ thuộc Nhân tộc chúng ta, ngươi bị thương nặng theo Hoàng đạo hữu lui đến hậu phương điều dưỡng đi!”

Lâm Thiên Long phân phó. Phong Viêm là tu vi Hợp Thể trung kỳ, còn có bốn vị tộc lão Hợp Thể sơ kỳ, Lâm Thiên Long cũng lo lắng Phong Viêm trá hàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận