Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2956: Dị tộc Luyện hư kỳ tới gần (2)

“Cuối cùng cũng an toàn rồi. Viên đạo hữu, ngươi nói là nơi nào? Dẫn chúng ta đến đó đi.”

Phong Diêu thúc giục. Nếu có thể có được truyền thừa của Huyền Phong thượng nhận, tương lai hắn rất có khả năng có thể tiến vào Luyện hư kỳ.

Viên Thuật gật gật đầu, lấy ra một tấm bản đồ rồi quan sát. Sau đó hoá thành một đạo độn quang bay về hướng Tây Bắc, ba người Vương Trường Sinh vội vàng đi theo.



Hai đạo độn quang rất nhanh xẹt qua một hải vực mênh mông vô bờ màu đen. Một lát sau, hai đạo độn quang chợt ngừng lại, hiện ra bóng người Kim Thược và Giang Thanh Phong.

Giang Thanh Phong chau mày, tựa như gặp phải vấn đề khó.

“Sao vậy? Cảm ứng không được sự tồn tại của hắn?”

Kim Thược nhíu mày hỏi.

“Hắn đột nhiên thuấn di một khoảng rất dài, vẫn trong phạm vi cảm ứng của ta. Nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, tựa như vội vàng đi chỗ nào đó.”

Giang Thanh Phong không dám giấu diếm, trả lời chi tiết.

“Hẳn là truyền tống trận. Có lẽ hắn phát hiện chỗ xác chết của Huyền Phong thượng nhân?”

Kim Thược lộ vẻ hoang mang, tự lẩm bẩm.

“Quên đị, tốc độ độn tốc của ngươi quá chậm, sớm hay muộn cũng sẽ để mất dấu. Ngươi chỉ đường cho ta, nếu tìm không thấy bọn họ, ngươi cũng biết kết cục của mình rồi đó.”

Kim Thược hừ lạnh một tiếng. Toàn thân kim quang đại lượng, cuốn Giang Thanh Phong lên rồi dọc theo đường cũ bay đi.



Một cái sơn cốc ba mặt là núi, trong cốc rõ ràng có dấu vết đấu pháp. Mặt đất ngăm đen một mảng, một ít tảng đá có dấu vết sứt mẻ, tựa như từng bị liệt hoả thiêu.

Bốn đạo độn quang bay tới từ phía chân trời, sau một cái chớp động thì dừng trên không sơn cốc.

Độn quang chợt tắt, lộ ba bốn người Vương Trường Sinh.

“Chính là nơi này, nơi này có cấm chế, cẩn thận một chút.”

Viên Thuật chỉ vào bên trong sơn cốc, ánh mắt như lửa nóng.

Tay phải Vương Trường Sinh mạnh mẽ xuất hiện lam quang chói mắt, nện về hướng sơn cốc. Hư không chấn động vặn vẹo rồi ra bay ra hơn một trăm quyền ảnh màu lam, chuẩn xác nện lên trên vách đá.

Tiếng nổ oành đùng đùng, lượng lớn đã vụn rơi xuống, cũng không có gì dị thường.

Uông Như Yên vội càng thúc giục Ô phượng pháp mục quan sát tình hình bên trong cốc. Quả thật thấy được một đạo màn hình màu xanh như ẩn như hiện.

“Quả thật có một đạo cấm chế. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi còn chưa hiện hình, thực có khả nảng là Huyền Phong thượng nhân lưu lại.”

Uông Như Yên phân tích.

“Cẩn thận mà nghĩ, chúng ta ở bên ngoài phá trận là được. Nhanh chóng phá trận thôi!”

Phong Diêu thúc giục, ánh mắt như lửa nóng.

Toàn thân hắn thanh quang đại phóng, chợt hoá thành một con cự ưng màu xanh có sải cánh hơn trăm trượng, miệng màu đen.

Cự ưng màu xanh phát ra tiếng kêu bén nhọn, hai cánh rung lên, cuồng phong gào thét. Từng đạo phong nhận cỡ lớn bắn ra, đánh tới hướng sơn cốc.

Ba người Vương Trường Sinh hoặc thi triển thần thông, hoặc thúc giục pháp bảo công kích màn hình màu xanh nơi sơn cốc.

Tiếng nổ oành đùng đùng vang lên, linh quang lấp lánh bao phủ cả toà sơn cốc, bụi đất mịt mù.

Gần nửa khắc đồng hồ sau, linh quang của màn hình màu xanh ảm đạm xuống. Tựa như không chống đỡ thêm được bao lâu.

“Không tốt, có người đến đây, là dị tộc Luyện hư kỳ.”

Vương Trường Sinh kinh hô, hắn vẫn luôn lưu ý tình huống phụ cận.

“Giang Thanh Phong, là hắn, hắn dẫn dị tộc đến đây.”

Vẻ mặt Phong Diêu đầy lửa giận. Hắn hạ cấm chế trên người Giang Thanh Phong, vốn là muốn Giang Thanh Phong hỗ trợ di chuyển cây Thanh Loan. Không nghĩ tới Giang Thanh Phong hiện tại thành tai hoạ.

“Đừng trì hoãn, nhanh chóng phá trận đi vào. Tốc độ của đối phương rất nhanh, hiện tại chúng ta chạy trốn vẫn còn kịp.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh đầy lo lắng. Thần thức hắn cảm ứng được có khí tức của một gã Luyện hư kỳ đang di chuyển đến nơi này.

Ngoài ra, còn có khí tức của Giang Thanh Phong.

Cự ưng màu xanh há mồm phun ra một đạo thanh quang chói mắt, đánh lên trên màn hình màu xanh. Màn hình màu xanh xuất hiện mấy đạo vết rách thật nhỏ.

Viên Thuật há mồm phun ra một đạo sóng âm với thuỷ khí mênh mông, đánh về phía màn hình màu xanh.

Vương Trường Sinh lấy ra chín viên Định hải châu, bấm pháp quyết thúc giục. Vô số thuỷ khí màu lam mạnh mẽ xuất hiện rồi hoá thành từng đạo thuỷ mạc màu lam dày đặc, che kín toàn bộ sơn cốc.

Hư không dao động cùng nhau, một đạo kim quang hiện ra, chính là Kim Thược. Giang Thanh Phong sắc mặt tái nhợt, tay trái bị Kim Thược bắt lấy.

“Quả nhiên ở trong này. Hừ, ta cũng muốn xem xem các ngươi rốt cuộc đang giở trò gì.”

Sắc mặt Kim Thược lạnh lùng, nâng cao tay phải, một tay hoá trảo rồi vỗ về hướng hư kkhoong. Cuồng phong gào thét, hơn trăm đạo cuồng phong mênh mông thổi quét ra, từ bốn phương tám hướng nghênh diện đến. Công kích thẳng vào thuỷ mạc màu lam.

Tiếng nổ oành đùng đùng qua đi, thuỷ mạc màu lam giống như giấy vậy, bị dày đặc cuồng phong xé rách. Hoá thành vô số sóng nước màu lam, sóng nước màu lam xoay tròn chuyển động rồi hoá thành một mũi thuỷ tiễn màu lam, đánh về hướng cuồng phong.

Hơn trăm đạo cuồng phong kim sắc bị thuỷ tiễn màu lam đánh vỡ nát, khói bụi cuồn cuộn.

Khói bụi tản đi, có thể nhìn thấy cuối sơn cốc có một quang môn màu xanh. Bốn người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Phong Diêu và Viên Thuật đứng ở cuối sơn cốc, thần sắc khác nhau.

Ánh mắt Kim Thược lạnh lùng, trong mắt loé lên chút hàn quang.

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn mười phần trung khí của người nam vang lên. Giống như tiếng lôi đình vật, chấn cho màng tai Giang Thanh Phong đau đớn không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận