Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1814: Bố cáo

Một cái hố nước phụ cận Lục Vịnh Di sáng lên ánh sáng màu lam, Vương Trường Sinh hiện ra, chính là thủy độn thuật.

Thái Hạo Trảm Linh Đao trong tay Vương Trường Sinh sáng lên ánh sáng trắng chói mắt, toát ra một đợt khí lạnh thấu xương, Thái Hạo Trảm Linh Đao chém về phía Lục Vịnh Di, Lục Vịnh Di cảm giác một ngọn núi lớn vạn trượng va vào trên người, thân thể giống như diều đứt dây, bay ngược đi.

“Phốc!”

Lục Vịnh Di phun ra một ngụm tinh huyết lớn, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng, không qua bao lâu, nàng đã biến thành một bức tượng băng thật lớn.

Thấy một màn như vậy, trong lòng nho sinh trung niên căng thẳng, vội vàng hóa thành một đạo độn quang, phi độn về phía Lục Vịnh Di.

Đúng lúc này, sau khi một tràng tiếng tỳ bà dồn dập vang lên, một mảng lưỡi đao ánh sáng màu lam dày đặc bắn nhanh đến, ngăn cản đường đi của nho sinh trung niên.

“Đã là tỷ thí một đấu một, Lục đạo hữu vẫn là đừng nhúng tay tương đối tốt hơn.”

Uông Như Yên cười tủm tỉm, tựa cười mà không cười, nói.

Tượng băng thật lớn Lục Vịnh Di biến thành còn chưa rơi xuống đất, đã toát ra một mảng lớn hồ quang màu bạc, tầng băng chợt vỡ vụn ra, Lục Vịnh Di khôi phục tự do.

Đúng lúc này, một cái bóng nắm đấm màu lam lớn hơn mười trượng bay vút tới, chuẩn xác đánh trúng Lục Vịnh Di.

Lục Vịnh Di một lần nữa bay ngược đi, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người đập vào trên vách đá dốc đứng, thân thể lún vào trong vách đá.

Tiếng cảnh báo vang lên mãnh liệt, mười tu sĩ Kết Đan từ nơi xa bay tới, trên tay bọn họ đều nắm một cây cờ lệnh lấp lánh ánh lam, vẻ mặt đầy đề phòng.

“Lui ra, ai cho các ngươi tới?”

Lục Vịnh Di quát lớn, nàng từ trong vách đá chui ra, sắc mặt tái nhợt. Nàng rất rõ, Vương Trường Sinh nếu muốn giết nàng, vừa rồi Uông Như Yên đã không đứng nhìn.

Đám người Lục Hành Bân nhìn nhau, cuối cùng lui xuống.

“Vương đạo hữu đạo pháp cao thâm, thiếp thân bội phục, thiếp thân tự nhận không bằng.”

Lục Vịnh Di hít sâu một hơi, trầm giọng nói, ánh mắt dừng ở trên Thái Hạo Trảm Linh Đao, pháp bảo này cường đại hơn nhiều so với pháp bảo băng thuộc tính bình thường.

“Tòa mạch khoáng bậc ba kia thuộc về chúng ta, Lục phu nhân rút người của các ngươi đi! Mặt khác, năm phần linh vật kết anh, năm mươi hòn đảo, các ngươi làm chuyện gì, trong lòng bản thân biết rõ, không cần ta nhiều lời chứ!”

Vương Trường Sinh tựa cười mà không cười nói, hắn phải cho Lục Vịnh Di một cái giáo huấn, nếu không Lục gia còn tưởng Vương gia dễ bắt nạt.

“Tòa mạch khoáng đó thì thôi, năm phần linh vật kết anh cộng thêm năm mươi hòn đảo, các ngươi đây là công phu sư tử ngoạm.”

Nho sinh trung niên cau mày nói, vẻ mặt có chút không vui.

“Công phu sư tử ngoạm? Chỉ cần hai mươi phần, đã rất nể mặt các ngươi rồi, hay là nói muốn chúng ta đi Lục gia các ngươi lấy?”

Vương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, cười khẩy nói.

Sắc mặt Lục Vịnh Di cùng nho sinh trung niên trở nên rất khó coi, một mình Vương Trường Sinh đã lợi hại như vậy, nếu là lại thêm Uông Như Yên, thực diệt bọn họ không phải việc khó, thật sự xé rách da mặt, Lục gia tuyệt đối không dễ chịu.

“Vương đạo hữu, chúng ta cũng là bị người ta che mắt, linh vật kết anh chúng ta thật sự không lấy ra được, tòa mạch khoáng kia đã đáng giá không ít linh thạch.”

Lục Vịnh Di cò kè mặc cả nói. Lục gia thật đúng là không có bao nhiêu linh vật kết anh, linh vật kết anh đều là ở trên tay môn phái lớn, nếu là bản thân Lục gia có thể luyện chế linh đan diệu dược phụ trợ kết anh, thực lực đã sớm thực hiện bước nhảy vọt lớn.

“Vậy đổi thành hai mươi phần linh vật Kết Đan, như vậy chung quy không có vấn đề chứ!”

Khóe miệng Lục Vịnh Di run rẩy một trận, cười khổ nói: “Chúng ta cũng không lấy ra được, nhiều nhất mười phần.”

Lục gia người tu tiên đông đúc, linh vật Kết Đan của Lục gia đều là dựa vào mua, sư nhiều cháo ít, thật đúng là không có hai mươi phần.

“Mười tám phần.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh tăng thêm không ít, mặt đầy sát khí.

“Mười lăm phần, chúng ta thật sự không lấy ra được.”

Lục Vịnh Di cũng muốn khóc, xem tư thế Thanh Liên tiên lữ, không làm hai người hài lòng, hai người thật sự sẽ giết bọn họ, nhưng Lục gia căn bản không có nhiều linh vật Kết Đan như vậy.

“Bà con xa không bằng láng giềng gần, xem ở trên phần chúng ta là hàng xóm, thì mười lăm phần đi! Nhưng loại chuyện này nếu còn có lần sau, vậy không phải luận bàn đơn giản như vậy, đó là không chết không thôi.”

Vương Trường Sinh nói tựa cười mà không cười, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.

Lục Vịnh Di cười khổ một tiếng, gật gật đầu, đáp ứng.

“Mau chóng đưa đồ đến trên tay Vương gia chúng ta, cáo từ.”

Vương Trường Sinh nói xong lời này, cùng Uông Như Yên rời khỏi Bạch Hạc đảo.

Một tháng sau, Vương gia dán bố cáo, Yêu tộc thuê tà tu trả thù Vương gia, cũng may Bạch Hạc đảo Lục gia và Vương gia chung sức hợp tác, tiêu diệt kẻ địch tới xâm phạm, vẫn có dư nghiệt chạy trốn, ai cung cấp manh mối dư nghiệt trọng thưởng.

Vương gia định tính việc này là Yêu tộc trả thù, nhắc cũng chưa thèm nhắc Hoàng Long đảo, đồng thời kéo Lục gia vào, ngày sau Hoàng Ngọc Hư nếu muốn báo thù, Lục gia cũng là một mục tiêu.

Tu sĩ Vương gia thống nhất giọng điệu, tuyên dương khắp nơi Yêu tộc thuê tà tu trả thù Vương gia, theo vị con cháu nào đó của Vương gia lộ ra, Yêu tộc còn thuê tà tu khác, trả thù thế lực ở trong nhân yêu đại chiến từng giết Yêu tộc Nguyên Anh kỳ. Các tu sĩ cấp cao kia tin hay không không biết, có không ít tu sĩ cấp thấp đã tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận