Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3988: Thắng (2)

Thân thể Ngô Dao khẽ run lên, cảm giác thức hải sắp lật lại, cả đầu óc choáng váng.

Chờ Ngô Dao phản ứng lại, hai nắm đấm khổng lồ màu vàng đã đánh lên trên thân hư ảnh bọ cạp khổng lồ, hư ảnh bọ cạp khổng lồ phát ra một tiếng rít thê lương, vặn vẹo không ngừng.

Đôi mắt con rối vượn khổng lồ đều bắn ra một đạo ánh sáng vàng kim, xuyên thủng hư ảnh bọ cạp khổng lồ.

Hư ảnh bọ cạp khổng lồ hóa thành nhiều đốm linh quang tán loạn. Pháp tướng bị phá, Ngô Dao phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Nàng còn chưa kịp thở gấp, hai nắm đấm khổng lồ ánh vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống.

Khuôn mặt Ngô Dao biến sắc hẳn, thân hình rút lui, sau khi lui ra hơn trăm trượng, cảm giác mặt đất sinh ra một trọng lực khó có thể ngăn cản, cả người như rơi vào trong vũng bùn, chậm rãi rơi về phía mặt đất.

Hai nắm đấm khổng lồ ánh vàng rực rỡ đánh về phía Ngô Dao, Ngô Dao há mồm, một lưỡi hái lóe ra ánh sáng tím bắn ra, trên chuôi lưỡi hái màu tím có một hình bọ cạp màu tím.

Lưỡi hái màu tím đánh lên trên đầu con rối vượn khổng lồ, truyền ra một tiếng “keng” trầm nặng.

Tấm khiên màu tím bay trở về, che ở trước mặt Ngô Dao.

Hai nắm đấm của con rối vượn khổng lồ đánh lên tấm khiên màu tím, mặt ngoài có thêm hai vết nắm đấm rõ ràng có thể thấy được.

Ngoài thân Ngô Dao nở rộ ánh sáng tím, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng.

Con rối vượn khổng lồ va chạm vào ánh sáng tím, nhất thời ngừng lại.

Ngay tại lúc này, một tiếng rít thê lương đến cực điểm vang lên, Ngô Dao quay đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy Nhân Diện Hạt bị kiếm khí màu lam dày đặc chém thành thịt nát, ngay cả tinh hồn cũng chưa chạy ra.

Ngoài thân con rối vượn khổng lồ chợt hiện ra vô số linh văn huyền ảo, nở rộ ra ánh sáng vàng kim chói mắt, ánh sáng tím tan vỡ, khôi phục tự do.

Con rối vượn khổng lồ vung nắm đấm đánh về phía Ngô Dao, còn chưa tới gần người, một luồng quyền phong sắc bén đập vào mặt, tiếng xé gió không ngừng.

Ngoài thân Ngô Dao chợt hiện ra phù văn đủ mọi màu sắc, hóa thành một màn hào quang năm màu dày đặc, bảo vệ toàn thân.

Hai tiếng vang trầm cất lên, màn hào quang năm màu lắc lư hai cái, đôi mắt con rối vượn khổng lồ đều bắn ra một đạo ánh sáng vàng kim, đánh lên màn hào quang năm màu, linh quang hơi ảm đạm.

Một thanh kiếm khổng lồ chọc trời màu lam bay vút đến, đánh lên màn hào quang năm màu, màn hào quang năm màu giống như tờ giấy, tan vỡ trong nháy mắt.

Lưỡi hái màu tím đón đỡ thanh kiếm khổng lồ chọc trời, “keng” một tiếng vang trầm, đốm lửa văng khắp nơi.

Thanh kiếm khổng lồ chọc trời nở rộ linh quang, hơn ngàn đạo kiếm khí màu lam thổi quét ra, xuyên thủng thân thể Ngô Dao.

Thi thể sáng lên một luồng ánh sáng tím, hóa thành một cánh tay.

Ở ngoài mấy trăm trượng sáng lên một luồng ánh sáng tím, hiện ra bóng người Ngô Dao, nàng sắc mặt tái nhợt, cánh tay phải không cánh mà bay.

“Vương đạo hữu dừng tay, thiếp thân nhận thua.”

Ngô Dao vội vàng mở miệng, giọng điệu uể oải.

Nếu là đơn đả độc đấu, nàng có lòng tin đánh bại Vương Lập Hà, nhưng Vương Lập Hà có con rối thú bậc sáu giúp đỡ, còn nắm giữ Trấn Thần Hống một thần thông này, lại thêm ngự kiếm thuật, Ngô Dao căn bản chịu một cái đau khổ, nếu không phải nàng dùng cánh tay phải thế kiếp, đã mất mạng.

Nói là luận bàn, Vương Lập Hà là muốn giết nàng.

Tu sĩ Luyện Hư Ngũ Thánh tông chạy tới, bảo vệ Ngô Dao, vẻ mặt khẩn trương.

Vương Lập Hà là Vương Thanh Sơn dạy ra, hắn từng đi theo Vương Thanh Sơn tham gia chủng tộc đại chiến, từng giao thủ với dị tộc, kinh nghiệm đấu pháp phong phú, có con rối thú bậc sáu giúp đỡ, đánh bại Ngô Dao cũng không khó.

Vương Lập Hà thấy ổn là dừng, thu hồi con rối thú bậc sáu.

Một tiếng nữ tử kêu thảm vang lên, Tiền Như Nguyệt bị một con giao long màu đỏ đánh bay ra, hộc máu không dừng, Tiền Như Phong vội vàng trợ giúp.

“Dừng tay, dừng tay, chúng ta nhận thua.”

Tiền Như Phong vừa nói, vừa triệu ra một cây cờ phướn màu xanh, vẻ mặt đầy đề phòng.

Giao long màu đỏ sau khi phát ra một mảng ánh sáng đỏ lóa mắt, hóa thành Vương Công Hổ cùng một con giao long màu đỏ.

Vương Công Hổ thi triển bí thuật, kết hợp một thể với giao long bậc năm, lại thêm con rối thú bậc sáu, Tiền Như Nguyệt căn bản không ngăn được.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, theo một tiếng nam tử kêu thảm thiết vang lên, Vương Tông Lãng bay ngược ra ngoài, đập thật mạnh trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có thể nhìn thấy một ít vết máu.

Một con cóc máu hình thể thật lớn nhảy lên, lao về phía Vương Tông Lãng.

Một thanh kiếm khổng lồ chọc trời mau lam bắn nhanh đến, ngăn trở con cóc máu.

“Ta nhận thua!”

Vương Tông Lãng thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói.

Hắn ở hạ giới sinh tử đấu pháp không nhiều, phi thăng đến Huyền Dương giới, gia tộc phát triển không tệ, không cần hắn sinh tử đấu với tu sĩ Hóa Thần khác.

Hắn có con rối thú bậc sáu giúp đỡ, nhưng Huyết Thiềm Thượng Nhân có linh trùng bậc sáu giúp đỡ.

Ba ván thắng hai, Vương gia đạt được thắng lợi.

“Dám đánh cược dám thua, chúng ta sẽ phái người bàn giao cứ điểm với các ngươi, nhưng phải lập tức ngưng chiến, chúng ta đi.”

Ngô Dao nói xong lời này, dẫn người rời khỏi.

“Tông Lãng, ngươi thế nào, không sao chứ!”

Vương Lập Hà bay đáp xuống bên cạnh Vương Tông Lãng, vẻ mặt đầy sự quan tâm.

“Ta không sao!”

Vương Tông Lãng lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy nét xấu hổ.

Ba trận tỷ thí, chỉ hắn thua trận, bị thương nhẹ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận