Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4029: Vương Mô Phi xui xẻo (2)

Một mảng dãy núi màu vàng liên miên chập trùng, nơi này sinh trưởng lượng lớn cây Kim Phong.

Trên người Vương Xuyên Minh bao phủ một lớp linh quang màu vàng kim, chậm rãi đi tới, vẻ mặt đầy đề phòng.

Huyền Linh động thiên rất lớn, hắn đến bây giờ còn chưa đụng tới tộc nhân khác, bảo vật đưa tin cũng chưa có phản ứng.

Vương Xuyên Minh đột nhiên dừng bước, từ trong lòng lấy ra một hạt châu màu xanh nhạt, mặt ngoài hạt châu linh quang lóe lên không ngừng, có thể nhìn thấy lượng lớn phù văn.

Hắn đánh vào một pháp quyết, hạt châu màu xanh nở rộ ra ánh sáng xanh chói mắt, xuất hiện từng vết nứt, hóa thành một nụ hoa màu xanh, nụ hoa nở rộ, hóa thành một đóa hoa sen màu xanh.

Thanh Liên Truy Linh Châu, bảo vật cảm ứng chỉ Vương gia có. Bảo vật tương tự, các thế lực lớn đều có, chỉ là phạm vi cảm ứng khác nhau.

Hoa sen màu xanh xoay vù vù, bay về phía bầu trời.

Một đạo độn quang xuất hiện ở bầu trời, tốc độ đặc biệt nhanh, ở phía sau đó có một đạo ánh sáng đỏ.

Ánh sáng đỏ lóe lên, một cái móng chim màu đỏ thật lớn bỗng dưng hiện lên, chụp trúng độn quang.

Một tiếng nam tử kêu thảm thiết thê lương vang lên, độn quang từ trên cao rơi xuống, rơi ở trên tán cây một cái cây to, chính là Vương Mô Phi.

Vương Mô Phi sắc mặt tái nhợt, ngoài thân tràn đầy vết máu.

Vận khí của hắn kém tới cực điểm, vừa mới tiến vào Huyền Linh động thiên đã xuất hiện ở trong hang động của yêu thú bậc sáu, chỉ có thể dùng mất độn thuật phù bậc sáu chạy trốn, thật vất vả thoát thân, lại gặp phải mấy chục vạn con Ngũ Thải Điệp (bướm năm màu), điệp vương là bậc năm thượng phẩm.

Vương Mô Phi thật vất vả đánh đuổi Ngũ Thải Điệp, lại đụng phải hai con vượn yêu bậc năm, vượn yêu bậc năm lực lượng lớn vô cùng, thông thiên linh bảo cũng khó thương tổn.

Thật vất vả thoát thân, lại toát ra một con yêu trùng bậc sáu, trên đường chạy trốn lại gặp yêu cầm bậc sáu, dùng mất lá bùa công kích bậc sáu, kéo dài một ít thời gian.

Ánh sáng đỏ xuất hiện ở bầu trời, hóa ra là một con Ly Hỏa Chuẩn hình thể thật lớn.

“Yêu cầm bậc sáu!”

Vương Xuyên Minh bị dọa nhảy dựng, vội vàng lấy ra Trấn Linh Giác, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi.

Một tiếng kèn vang dội cất lên, Ly Hỏa Chuẩn phát ra tiếng chim hót bén nhọn chói tai.

Mặt đất vỡ ra, đất đá bay tứ tung.

Lượng lớn hạt cát màu vàng đón gió bay múa, hóa thành một con sa mạc màu vàng thật lớn, bao phủ phạm vi mấy chục dặm.

Ly Hỏa Chuẩn nhẹ nhàng vỗ cánh, mấy ngàn quả cầu lửa màu đỏ bắn ra, giống như mưa sao sa, cắt qua bầu trời, nện ở trên sa mạc màu vàng.

Sau khi một chuỗi tiếng nổ thật lớn vang lên, sa mạc màu vàng bị quả cầu lửa màu đỏ dày đặc đập vỡ nát, khói bụi đầy trời.

Một lát sau, lửa tan đi, phạm vi mấy chục dặm biến thành biển lửa màu đỏ, Vương Xuyên Minh và Vương Mô Phi biến mất không thấy nữa.

Nếu không phải có Trấn Linh Giác, cho dù là trì hoãn thêm năm nhịp thở, Vương Mô Phi cũng sẽ bị Ly Hỏa Chuẩn giết.

...

Một mảng thảo nguyên màu xanh mênh mông vô bờ, một thiếu nữ mặc váy lụa màu vàng đứng ở trên một quả đồi thấp, thiếu nữ váy vàng trang điểm, dáng người đầy đặn, xem trang phục của nàng, rõ ràng là con cháu Long gia.

Chỗ vai trái thiếu nữ váy vàng có một lỗ thủng to bằng ngón tay, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kích động.

Mấy vạn con sói yêu màu xanh bao vây kín nàng, sói yêu bậc năm có tới năm con, có xác mấy vạn con sói yêu màu xanh nằm trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, cách đó không xa có một thi thể con cháu Long gia nằm đó.

Ngao!

Lang vương là bậc năm thượng phẩm, mắt màu xanh, ngoài thân mọc đầy lông bờm màu xanh, ngoài thân tràn đầy vết thương, bụng có một lỗ thủng to bằng nắm tay, máu tươi nhuộm đỏ hơn phân nửa thân thể.

Lang vương mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra mấy trăm lưỡi đao gió màu xanh thật lớn, sói yêu khác ùn ùn noi theo.

Đao gió màu xanh dày đặc đến rợp trời rợp đất, khuôn mặt thiếu nữ váy vàng biến sắc hẳn, vội vàng triệu ra một tấm khiên màu vàng, vòng quanh mình bay lượn không chừng, đồng thời chân phải hung hăng giẫm xuống đất một phát, một bức tường màu vàng cao hơn ngàn trượng, dày hơn mười trượng phá đất chui ra, che ở trước người.

Bức tường màu vàng bị đao gió màu xanh dày đặc đánh vỡ nát, lượng lớn đao gió màu xanh lục tục đánh lên tấm khiên màu vàng, truyền ra tiếng vang “Phành phành” trầm đục, tấm khiên màu vàng nhẹ nhàng chớp lên.

Mấy trăm con sói yêu màu xanh lao về phía thiếu nữ váy vàng, đúng lúc này, một cây côn khổng lồ ánh sáng lam lưu chuyển không ngừng từ trên trời giáng xuống, để lại ở trên không một tàn ảnh, quét về phía sói yêu màu xanh.

Sói yêu màu xanh ùn ùn bay ngược đi, còn chưa rơi xuống đất, thân thể đã kết băng.

Vương Viễn Giang từ nơi xa bay tới, tay cầm Thiên Nguyệt Côn, trên côn dính một ít vết máu màu nâu.

Vương Viễn Giang vung Thiên Nguyệt Côn, huyễn hóa ra tầng tầng bóng côn, giống như một ngọn núi lớn chọc trời, đập về phía lang vương.

Tứ chi lang vương trào ra một luồng ánh sáng xanh, muốn tránh đi, hai bàn tay màu vàng phá đất chui ra, bắt được chi sau của nó, đồng thời mặt đất sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, giam cầm nó trên mặt đất.

Lang vương há mồm phun ra một cơn lốc màu xanh, đi lên nghênh đón.

Cơn lốc màu xanh va chạm với tầng tầng bóng côn, nháy mắt tan vỡ, Thiên Nguyệt Côn nện ở trên thân lang vương, lang vương phát ra một tiếng hét thảm, thân thể to lớn ngã sấp xuống đất, nó còn chưa chết, thân thể vẫn đang nhúc nhích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận