Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4013: Thiên Hà Kiếm Tôn (1)

Băng Diễm sơn mạch kéo dài mấy ngàn dặm, nơi này là tổng đàn Lãnh Diễm phái, quanh năm bị tuyết đọng bao trùm.

Góc tây bắc Băng Diễm sơn mạch, Đặng Thiên Kỳ đứng ở một quả đồi thấp, hắn đã tiến vào Luyện Hư kỳ.

Hắn nhìn về phía một đám mây sét trên trời, chớp lóe sấm rền, từng tia sét màu bạc đánh xuống.

Một lát sau, mây sét kịch liệt quay cuồng, trào ra một ít hồ quang màu xanh đỏ, biến thành mây sét hai màu.

Mây sét xanh đỏ đột nhiên lăn một cái, hóa thành một con sói sét hình thể thật lớn, ngoài thân bị hồ quang hai màu xanh đỏ bao vây.

Sói sét từ trên cao lao xuống, giống như sao băng rơi xuống đất, tốc độ rất nhanh.

Một thiếu nữ váy trắng dáng người yểu điệu đứng ở trên một tảng đá lớn, sắc mặt của nàng tái nhợt, bên người phân tán một ít mảnh vỡ pháp bảo, trước người lơ lửng một tấm khiên ánh sáng trắng ảm đạm.

Đặng Tuyết Di, tằng tôn nữ của Đặng Thiên Kỳ.

Nhìn sói sét lao xuống, nàng sắc mặt căng thẳng, bấm pháp quyết, tấm khiên màu xanh nở rộ linh quang, nghênh đón, cũng vỗ lên trên người một lá bùa màu trắng, hóa thành một màn hào quang màu trắng bảo vệ toàn thân.

Tiếng nổ ầm ầm ầm qua đi, lôi quang chói mắt bao phủ bóng người Đặng Tuyết Di, sóng khí như thủy triều.

Một lát sau, một đạo độn quang từ trong lôi quang bay ra, đáp ở trước mặt Đặng Thiên Kỳ, chính là Đặng Tuyết Di. Nàng mặt không còn màu máu, tản mát ra linh áp kinh người, rõ ràng đã tiến vào Luyện Hư kỳ.

“Tuyết Di, ngươi rốt cuộc tiến vào Luyện Hư kỳ, quá tốt rồi.”

Đặng Thiên Kỳ kích động nói.

“Nếu không phải tằng tổ phụ đưa ta bái vào Lãnh Diễm phái, ta cũng sẽ không có hôm nay.”

Đặng Tuyết Di cảm kích nói.

“Không nói những thứ này nữa, trước chữa thương cho tốt, mối thù diệt tộc không thể quên.”

Đặng Thiên Kỳ cùng Đặng Tuyết Di rời khỏi nơi đây.



Đảo Thanh Liên, phòng nghị sự.

Bọn Vương Mô Sơn trên trăm vị tộc lão đang thương thảo đối sách, sắc mặt bọn họ ngưng trọng.

Triệu Vân Tiêu phái người đưa tin, có thể cho bọn họ vài cái danh ngạch tiến vào Huyền Linh động thiên, nhưng Vương gia cần cung cấp chìa khóa, Trấn Hải cung chỉ cho danh ngạch, không có cách nào cung cấp chìa khóa.

Vương Mô Sơn phái người thu thập chìa khóa, thậm chí treo thưởng giá cao, nhưng cùng lúc đó, thế lực khác đều đang treo thưởng chìa khóa giá cao.

Trừ đám người Vương Xuyên Minh kiếm được ba cái chìa khóa, Vương gia chưa đạt được cái chìa khóa thứ tư.

“Phái thêm một ít nhân thủ, tuyên bố treo thưởng, linh đan diệu dược, bảo vật cùng trận pháp, đều có thể đổi.”

Vương Mô Sơn phân phó. Qua mấy chục năm nữa, Huyền Linh động thiên sẽ mở ra, hy vọng ở trong lúc đó, có thể thu thập thêm được mấy cái chìa khóa.

“Vâng, gia chủ.”

Đám đông tộc lão ùn ùn đứng dậy, rời khỏi phòng nghị sự.

...

Thiên Tích sơn mạch, hang ổ Tích tộc.

Thiên Tích điện, bọn Dịch Phong trên trăm vị tộc lão Tích tộc đang bàn bạc đối sách, sắc mặt bọn họ rất khó coi.

Mười mấy tiểu tộc công kích chủng tộc phụ thuộc Tích tộc, trưởng lão Tích tộc dẫn đội đến tiền tuyến chỉ huy, nhưng hiệu quả không lớn, mười mấy tiểu tộc đã đánh hạ không ít địa bàn, không ngừng hướng Tích tộc tới gần.

Nếu là Nhân tộc hoặc Tinh Hỏa tộc sai sử còn dễ nói, nhưng đây là Nhân tộc, Tinh Hỏa tộc cùng Dạ Xoa tộc sai sử, Tích tộc đối mặt ba tộc liên thủ, áp lực rất lớn, căn bản không ngăn được, địa bàn của mấy chủng tộc phụ thuộc Tích tộc đã bị chiếm lĩnh, không ngừng rút lui về phía sau.

Bây giờ Tích tộc không có đường lui, chỉ cần nhượng bộ, đổi lấy là được một tấc lại muốn tiến một thước, Nhân tộc, Dạ Xoa tộc cùng Tinh Hỏa tộc sẽ càng thêm quá phận.

Người lành bị người ép, ngựa lành bị người cưỡi.

Cũng may Nhân tộc, Tinh Hỏa tộc và Dạ Xoa tộc không phải liên thủ với ý nghĩa thật sự, đều tự tác chiến, mười mấy tiểu tộc cướp lấy một ít địa bàn, bắt đầu ma xát, cái này cho Tích tộc cơ hội có thể thừa dịp.

“Điều động nhân thủ, phải đánh đuổi tiến công của bọn hắn, địa bàn mấy tiểu tộc này mất đi, phải đoạt lại.”

Dịch Phong trầm giọng nói, giọng điệu nghiêm khắc.

“Vâng, tộc trưởng.”

Tộc lão Tích tộc trăm miệng một lời đáp ứng, ùn ùn đứng dậy rời khỏi.

...

Huyền Thanh phái, một tòa trang viên diện tích cực lớn, Huyền Thanh Tử cùng một ông lão áo bào lam dáng người khôi ngô ngồi ở trong một đình đá màu xanh sáu cạnh, hai người đang chơi cờ.

Ông lão áo bào lam có khuôn mặt vuông, trên người không có bất cứ pháp lực dao động gì, khuôn mặt trắng nõn, lẫn vào trong đống người, căn bản không bắt mắt.

Thiên Hà Kiếm Tôn, Đại Thừa trung kỳ.

“Không ngờ nhiều năm không gặp, Lâm đạo hữu tiến vào trung kỳ rồi, chúc mừng nha!”

Trên mặt Huyền Thanh Tử lộ ra vẻ mặt hâm mộ, chúc mừng.

Thiên Hà Kiếm Tôn xuất thân tán tu, thời gian tiến vào Đại Thừa kỳ so với Huyền Thanh Tử muộn hơn một chút. Huyền Thanh Tử vẫn là Đại Thừa sơ kỳ, Thiên Hà Kiếm Tôn đã là Đại Thừa trung kỳ, hiển nhiên là có cơ duyên to lớn.

Tu vi càng cao, tiến cấp càng khó, thời gian Huyền Thanh Tử tiến vào Đại Thừa kỳ sớm hơn, hắn còn ở Đại Thừa sơ kỳ giẫm chận tại chỗ, Thiên Hà Kiếm Tôn đi sau lại vượt trước.

“Ha ha, Lâm đạo hữu quá khen rồi, lão phu đi Quảng Vân giới một chuyến, du lịch một phen, trùng hợp gặp được đàn tràng Thiên Âm Thần Quân hiện thế, đi vào tầm bảo, có một chút thu hoạch.”

Thiên Hà Kiếm Tôn ngoài miệng khiêm tốn nói, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Quảng Vân giới và Huyền Dương giới là giới diện song song, có bảo vật như Phá Giới Bàn, thì có thể tới giới diện khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận