Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5775: Uy lực một đòn của Như Yên (1)

Thiên Quỷ môn, Tôn gia, Tạ gia và Từ gia đều xuất động bốn mươi vị tu sĩ Chân Tiên, từ thế lực phụ thuộc điều động hơn hai mươi Chân Tiên, bản thân bỏ ra hơn mười tu sĩ Chân Tiên, cho dù toàn quân bị diệt, cũng không thương tổn đến nguyên khí bản thân.

Bốn vị tu sĩ Chân Tiên hậu kỳ dẫn đội, đánh tới Hạ gia.

...

Thanh Liên đảo, Thanh Liên phong.

Uông Như Yên, Vương Như Mộng và Vương Ngọc Lam ngồi ở trong một tòa đình đá màu xanh, đang nói cái gì.

Đám người Vương Thanh Linh sau khi đánh hạ Xích Hồng đảo, Vương gia lại điều động mười vị tu sĩ Chân Tiên, đi tiền tuyến, tăng mạnh phòng ngự tiền tuyến.

Uông Như Yên tọa trấn Thanh Liên đảo, chỉ huy chiến sự.

“Các ngươi đều có thể luyện chế ra phù binh Chân Tiên kỳ rồi, không tệ.”

Uông Như Yên lộ vẻ mặt khen ngợi.

“May có gia tộc phát cho tài nguyên, khiến chúng cháu có thể lớn mật thử.”

Vương Như Mộng khiêm tốn nói.

Bọn họ bây giờ có thể luyện chế tiên phù bậc một bán, kiếm lấy Tiên Nguyên Thạch, phù binh Chân Tiên kỳ tạm thời không bán ra ngoài, đây là vật tư chiến lược.

“Đúng vậy! Đám người Tôn đạo hữu cũng là tiên phù sư, nhưng hắn xuất thân tán tu, có thể luyện chế vài loại tiên phù đã không tệ rồi, tạm thời không luyện chế ra được phù binh Chân Tiên kỳ, phí tổn có chút cao.”

Vương Ngọc Lam nói.

Uông Như Yên gật gật đầu, đang muốn nói cái gì, nàng tựa như phát hiện điều gì, lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu lam, đánh vào một đạo pháp quyết, thanh âm Vương Vĩnh Thiên dồn dập vang lên: “Lão tổ tông, Hạ gia lọt vào hơn trên trăm vị tu sĩ Chân Tiên bọn Thiên Quỷ môn vây công, thỉnh cầu Vương gia chúng ta tiếp viện.”

“Hạ gia lọt vào hơn một trăm vị tu sĩ Chân Tiên vây công? Hạ phu nhân sao không truyền tống về chi viện?”

Uông Như Yên nhíu mày, môi hở răng lạnh, Hạ gia nếu như bị diệt, Vương gia cũng sẽ không dễ chịu.

“Truyền tống về rồi, nhưng số lượng kẻ địch quá nhiều, bọn họ không ngăn được bao lâu thời gian, cầu viện Vương gia chúng ta, bọn họ đồng ý, chỉ cần đánh đuổi kẻ địch, cho chúng ta một lượng lớn tài nguyên.”

Vương Vĩnh Thiên báo cáo tình hình thực tế.

“Ta biết rồi, ta tự mình dẫn đội chạy tới Hạ gia chi viện đi! Hy vọng Hạ gia có thể chống đỡ lâu một chút.”

Uông Như Yên nói, thu hồi pháp bàn.

“Lão tổ tông, chúng cháu theo ngài cùng nhau đi qua đi!”

Vương Như Mộng chủ động xung phong.

“Đúng vậy! Chúng cháu có thể hỗ trợ.”

Vương Ngọc Lam phụ họa nói.

Uông Như Yên gật gật đầu, trừ Vương Như Mộng cùng Vương Ngọc Lam, đám người Vương Mộng Ly, Vương Thôn Thiên, Vương Dương cùng Vương Thiền cũng đi theo, Vương Lân lưu thủ Thanh Liên đảo.

Sau khi lấy được Xích Hồng đảo, Vương Vĩnh An liền ở Huyền Dương đảo bố trí truyền tống trận cỡ lớn, có thể từ Huyền Dương đảo truyền tống đến Xích Hồng đảo.

Đám người Vương Lập Hà, Vương Tú Linh cùng Vương Tú Lung từ tiền tuyến chạy về, đám người Vương Thanh Linh ở lại tiền tuyến, tiến có thể công kích hang ổ các thế lực bọn Thiên Quỷ môn, lui có thể truyền tống trở về bảo Vệ Thanh liên đảo.

Vương Lân đã là chân linh, có hắn trông coi Thanh Liên đảo, Uông Như Yên có thể yên tâm đi chi viện Hạ gia.

Uông Như Yên lấy ra một con thuyền bay lóe ra hào quang màu lam, đi lên trên, đám người Vương Lập Hà theo sát sau đó.

Nàng bấm pháp quyết, con thuyền bay màu lam sáng lên hào quang màu lam chói mắt, chở bọn họ rời khỏi Thanh Liên đảo.

...

Mảng hải vực xanh thẳm nào đó, trên trăm vị tu sĩ Chân Tiên bọn Tần Si liên thủ công kích Kim Thiền đảo, một màn hào quang màu vàng thật lớn bao phủ Kim Thiền đảo, mặt ngoài màn hào quang màu vàng có một hình con ve vàng trông rất sống động.

Hơn năm mươi vị tu sĩ Chân Tiên bọn Hạ Tư Băng đứng trên bầu trời, cách trận pháp, đón đánh kẻ địch.

Hạ gia đã che giấu không ít tu sĩ Chân Tiên, một lần này vì ứng phó kẻ địch đến xâm phạm, lực lượng Hạ gia che giấu xuất hiện toàn bộ, miễn cưỡng ngăn cản công kích của kẻ địch.

Đám người Tần Si trước khi giết đến, đã nhổ nhiều chỗ cứ điểm quan trọng của Hạ gia, Hạ gia tổn hại hơn mười vị tu sĩ Chân Tiên.

Hộ đảo đại trận của Kim Thiền đảo phòng ngự khá mạnh, nếu là không có cường viện, bị công phá là chuyện sớm hay muộn.

Hạ gia đã cầu viện Vương gia, Thủy Mị tộc và Bạch gia, Vương gia đã đáp ứng chi viện, Thủy Mị tộc cùng Bạch gia tìm cớ chối từ.

Bọn họ nếu là chạy tới chi viện, kẻ địch tập kích tổ địa của bọn họ, vậy nên làm thế nào cho phải? Hạ Tư Băng bây giờ có thể trông cậy vào là Vương gia, Vương gia nền tảng nông cạn một chút, nhưng Thái Hạo Chân Nhân là chân linh, chỉ cần Thái Hạo Chân Nhân ra tay, đánh đuổi kẻ địch hẳn là không có vấn đề.

“Đừng dài dòng nữa, tốc chiến tốc thắng đi! Thái Hạo Chân Nhân chạy tới thì phiền toái.”

Tôn Nguyệt Phong thúc giục.

Tần Si gật gật đầu, phân phó: “Lưu sư đệ, vận dụng bộ bảo vật kia đi!”

Một ông lão áo bào đen dáng người béo lùn lên tiếng, lấy ra mười lăm tấm gương nhỏ lóe ra hắc quang, lơ lửng ở giữa không trung, mặt trái gương đều khắc một cái mặt quỷ dữ tợn.

Hắn bấm pháp quyết, bề mặt mười lăm tấm gương nhỏ màu đen tỏa sáng, ùn ùn phun ra một đạo quỷ hỏa màu đen, hội tụ đến một chỗ, hình thành một đạo quỷ hỏa màu đen thô to vô cùng, lao thẳng đến màn hào quang màu vàng.

“Không ổn, mau ngăn cản bọn họ.”

Hạ Tư Băng biến sắc, thúc giục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận